Nhưng Yêu Nghiệt không biết là vợ hắn đã sớm nhận ra hắn rồi. Nếu không có thể để cho Sở Minh Hiên bám vào cánh tay cô à?
Cho nên, khụ khụ, không cần biết trong lòng hắn có chấp nhận hay không, từ giây phút hắn nói mình không cương lên được kia thì hắn ở trong mắt vợ đã từ một kẻ thần kinh biến thành con khỉ được phái xuống để làm trò rồi...
Phòng 233 đã thu dọn xong, phòng 234 cũng đang thu dọn.
Thượng Vân Tiêu cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, lập tức khép sổ đăng ký phòng lại nói, “Nếu mọi người đều chọn được phòng ở rồi, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Tiểu Đoan thấy Thượng Vân Tiêu định đi, cũng phủi mông đứng lên.
Đi tới cửa, thì đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, bữa sáng của Cục bắt yêu là từ sáu rưỡi đến tám rưỡi, bữa trưa từ mười một rưỡi đến một rưỡi, bữa tối từ năm giờ đến sáu rưỡi, bữa ăn khuya là từ bảy giờ đến chín giờ. Nếu hai người có cần gì, có thể đi đến nhà ăn ăn, đều là miễn phí.”
Đậu Đậu gật đầu nói cám ơn, sau đó liền hỏi, “Có linh quả không?”
Tiểu Đoan ngẩn ra, sau đó lắc đầu, “Cục bắt yêu không giàu như vậy, linh quả là phải dùng yêu quỷ để đổi.”
“Đổi thế nào?”
“Bảng đổi dán ở tòa hành chính, cô có thời gian thì có thể đi xem xem.”
Đậu Đậu thất vọng, “Ồ, tôi biết rồi, cám ơn anh nha anh Xuân.”
Tiểu Đoan trượt chân, nếu không phải bám vào cửa, suýt nữa đã ngã cạp đất rồi.
Thượng Vân Tiêu ở bên cạnh đỡ lấy cậu ta, “Sao thế?”
Tiểu Đoan khoát tay, “Không, không sao.”
Thượng Vân Tiêu nổi tiếng là thật thà, sẽ không hiểu nỗi đau trong lòng cậu ta.
Cậu ta tên là Đoan Mộc Phồn Xuân, ngụ ý của tên rất hay, nhưng mà một người đàn ông cứ bị gọi là đần*... trong lòng rất đau khổ đó!
Cho nên, lúc cậu ta tự giới thiệu mình, từ trước đến nay đều nói anh ta tên là Tiểu Đoan, còn tên đầy đủ của cậu ta, cả Cục bắt yêu cũng không có mấy ai biết.
Dĩ nhiên Sư huynh lão đại biết, Lão A và Thượng Vân Tiêu biết, còn tại sao Bạch Linh lại biết thì cậu ta không biết.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tiểu Đoan xoắn xuýt, “Cô Đậu Đậu, cô sau này có thể đừng gọi tôi là anh Xuân được không?”
Đậu Đậu rất vô tội, “Tại sao? Anh vốn tên là Xuân mà...”
Khóe miệng Tiểu Đoan giật giật, may mà chưa mở miệng chửi, nhưng trong lòng thì đã đang gào thét rồi. Cô mới tên là đần! Cả nhà cô đều tên là đần!
Nhưng cậu ta cũng chỉ dám nghĩ trong lòng như vậy thôi, còn ngoài mặt lại khiêm tốn chân thành đề nghị, “Cô gọi tôi là Tiểu Đoan đi, tôi thích người khác gọi tôi là Tiểu Đoan. Thân thiết hơn nhiều!”
Đậu Đậu trong lòng nhịn cười, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ vô tội như cũ, “Gọi anh Xuân cũng rất thân thiết mà! Hơn nữa, anh lớn hơn tôi không biết mấy trăm tuổi, nếu như tôi gọi là Tiểu Đoan, há chẳng phải là rất không hợp với lẽ thường à.”
“Vậy… vậy cô gọi là anh Phồn cũng được! Tóm lại đừng gọi anh Xuân! Đặc biệt là đừng gọi anh Xuân ngay trước mặt tất cả mọi người!”
Thấy Tiểu Đoan sắp nổ tung, cuối cùng Đậu Đậu cũng tha cho, “Vậy tôi vẫn gọi anh là Tiểu Đoan đi.”
Tiểu Đoan lập tức cảm kích rơi nước mắt, “Cám ơn cô.”
Đậu Đậu lắc đầu, đặt con gái lên giường, hỏi, “Viên Viên, đói không?”
Viên Viên dùng cái tay nhỏ sờ bụng mình, sau đó thành thật lắc đầu, “Không đói.”
Đậu Đậu thở dài, “Vậy chúng ta không ăn tối được chứ?”
Viên Viên cau mày, hình như có cái gì không nghĩ ra, nhưng nhìn sắc mặt mẹ nghiêm túc như vậy, vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Được ạ.”
“Ừ, ngoan lắm, mẹ yêu con.”
Đậu Đậu hôn lên má Viên Viên, liếc thấy ‘Sở Minh Hiên’ đứng ở trước ti vi tinh thể lỏng hí hoáy nghịch lỗ cắm, cô lập tức giận không có chỗ phát tiết.
“Sở Minh Hiên! Anh rảnh lắm đúng không? Đi! Đi xem bảng đổi ở tòa hành chính đi!”
* Từ “Xuân” với từ “đần” là đồng âm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...