Đậu Đậu bị sự nhiệt tình bất ngờ dọa sợ, bế con gái theo bản năng lùi lại một bước, “Mới sửa? Formaldehyde sẽ không vượt quá quy định đấy chứ? Tôi còn dẫn theo con đấy!”
“Đương nhiên là không rồi, tòa nhà mới sửa của Cục bắt yêu chúng tôi…”
“Đoan Mộc Phồn Xuân! Cô ta dựa vào cái gì mà đến Cục bắt yêu ở hả?”
Lời của Tiểu Đoan bị một giọng nữ cao lạnh như băng cắt ngang, do nói quá gấp nên hơi bị vỡ âm.
Đậu Đậu không nhịn được mà cười hì hì, “Tiểu Đoan, hóa ra anh là anh Xuân sao! Thất lễ thất lễ rồi... Khụ, đợi đã, giọng nói vừa rồi sao lại quen tai như vậy nhỉ?”
Khóe miệng Tiểu Đoan giật giật, đối với đầu óc chậm chạp của Đậu Đậu cũng rất bó tay.
Có điều bây giờ không phải là lúc để chê chị dâu, vấn đề bây giờ là___người phụ nữ của Lão đại cũng đến rồi!
Khụ khụ, người yêu cũ, người yêu cũ...
Dưới ánh mắt chằm chằm của mọi người, Tiểu Đoan cười khan ha ha hai tiếng, quay đầu lại đổi thành nụ cười hở tám cái răng tiêu chuẩn.
“Chị Bạch Linh, chị chị chị… sao chị lại đến đây? Chị đến rồi sao cũng không nói một tiếng chứ?”
“Nếu như tôi nói một tiếng, có phải là sẽ không nhìn thấy mấy người dẫn cô ta vào Cục bắt yêu không hả?”
Bạch Linh hơi nhếch nhác chui ra từ bụi cây, “Tôi hỏi cậu, Kim Đậu Đậu dựa vào cái gì mà đến Cục bắt yêu ở?”
Khóe miệng Tiểu Đoan giật giật, “À, cái này… cô ấy cần bảo vệ!”
“Tôi cũng cần bảo vệ!”
Bạch Linh nói rồi đi ra khỏi bụi cây, giẫm lên giầy cao gót lắc lư đi qua đây, cố gắng để cho mình đi không quá mất phong độ. Nhưng chẳng có tác dụng gì cả, cô ta đã ôm cây đợi thỏ ở cổng Cục bắc yêu ba ngày trời rồi, cho dù cô ta đi có không mất phong độ thế nào đi nữa thì cái váy thu dài dính đầy bụi đất và lá cũng đã bán đứng cô ta rồi.
Đậu Đậu, “... Cô Bạch? Chào cô, lâu rồi không gặp, thật là nhớ mong ~”
Mặt Bạch Linh đen lại, “Ai cần cô nhớ mong! Kim Đậu Đậu, cô nói đi! Rốt cuộc cô đã dùng cách gì để khiến Thiếu soái đón cô vào Cục bắt yêu hả? Không phải cô nói cô có đàn ông rồi à?”
“Người ta có đàn ông, nhưng mà... người ta chia tay rồi ~”
Không biết vì sao, Đậu Đậu vốn dĩ có thể giải thích rõ ràng, nhưng bị Bạch Linh gào lên đánh đòn phủ đầu như vậy, cô liền ngứa ngáy muốn chọc cho cô ta tức giận.
Dưới sự dẫn dắt của Đậu Đậu, Bạch Linh đã nổi điên thành công.
“Kim Đậu Đậu, cô đúng là cái đồ không biết xấu hổ! Cô… cô lại dám quyến rũ Thiếu soái? Đoan Mộc Phồn Xuân! Cậu đã nghe thấy chưa hả, cô ta muốn quyến rũ Thiếu soái cho nên mới đến Cục bắt yêu! Cậu không thể cho cô ta ở đây được!”
Tiểu Đoan lập tức đần mặt ra, “Chị Bạch Linh, chuyện này… chuyện này em không quyết được!”
Bạch Linh phát điên, “Tại sao lại không quyết được? Không quyết được thì sao cậu có thể dẫn cô ta vào đây hả?”
Tiểu Đoan yếu ớt mở miệng, “Đó… đó là lệnh của Thiếu soái...”
Thấy điệu bộ la lối khóc lóc lăn qua lăn lại không tha của Bạch Linh, ‘Sở Minh Hiên’ sợ vợ sẽ thiệt thòi, ho khan hai tiếng cố tạo cảm giác tồn tại.
“Khụ, ở đây hình như không có việc của chúng tôi nữa rồi đúng không? Thượng Vân Tiêu, anh có thể dẫn tôi và Đậu Đậu vào trước không?”
Thượng Vân Tiêu gật đầu, “Mời hai người đi bên này.”
Thấy Thượng Vân Tiêu dẫn Kim Đậu Đậu nghênh ngang tiến vào Cục bắt yêu, Bạch Linh tức sôi gan, “Đoan Mộc Phồn Xuân! Cậu tránh ra! Tôi phải vào đó!”
Vẻ mặt Tiểu Đoan lập tức đau khổ, “Chị hai à, chị có thể đừng gọi em là Đoan Mộc Phồn Xuân nữa được không hả? Tiểu Đoan, A Mộc, Tiểu Phồn, đều được!”
Sau đó cậu ta bước nhanh xông vào trong Cục bắt yêu, kéo cánh cửa lại cợt nhả cười, “Hay là chị quay lại bụi cây nấp tiếp đi? Đợi Thiếu soái của bọn em về rồi, chị lại nói với anh ấy nhé?”
Sau đó cậu ta đóng cửa của Cục bắt yêu lại, để lại Bạch Linh đang đần mặt ra.
Còn quay lại bụi cây nấp tiếp?
Đợi Thiếu soái về rồi nói?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...