Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

“Cậu đương nhiên không muốn làm sư điệt của cô ấy rồi, bởi vì cậu muốn làm chồng của cô ấy. Nhưng cậu sẽ không được như ý đâu, sư thúc tớ căn bản không thích cậu!”

Tên Ngốc nói xong còn đắc ý, “Cậu nhìn thấy Viên Viên rồi chứ? Là người sinh ra đó. Sư thúc tớ đã sinh hai đứa con cho sư thúc công rồi, còn có thể thích cậu à?”

‘Sở Minh Hiên’ ha ha cười nhạt một tiếng, không muốn để ý đến tên ngốc Diệp Tinh Trạch này nữa.

Làm chồng của vợ gì chứ...

Hắn còn cần nghĩ à?

Hắn vốn dĩ chính là thế rồi biết không hả?

Nhưng Tên Ngốc không hiểu ý cười nhạt của ‘Sở Minh Hiên’, cậu ta vẫn đang cười trên nỗi đau của người khác nói, “Ai bảo lúc đầu cậu chê người đen chê người xấu! Cậu có thể có ngày hôm nay, đúng là đáng đời!”

‘Sở Minh Hiên’ nghe lời này không có cảm giác nhiều lắm, nhưng ‘Yêu Nghiệt’ nấp trong bóng tối, trái tim lại rỉ máu rồi.


Tên Ngốc nói đúng, là cậu ta đáng đời!

Lúc đầu chú Tư đã dặn đi dặn lại, dù thế nào cũng phải đưa ngọc bội cho Kim Đậu Đậu.

Nhưng cậu ta không nghe, cảm thấy đoán mệnh là phong kiến mê tín, hơn nữa Kim Đậu Đậu khi đó thật sự là quá xấu, xấu đến nỗi không thể nào nhìn nổi.

Cậu ta tự nhận không phải là người nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng nhìn thấy Kim Đậu Đậu, cậu ta vẫn cảm thấy không có cách nào tiếp nhận được.

Sau đó được cứu ở khu vui chơi Wonderland, cậu ta đã có chút động tâm. Chỉ có điều cậu ta không muốn tin vào số mệnh, không muốn đặt vận mệnh của mình lên trên một miếng ngọc bội nhỏ, cho nên mới...

Bây giờ suy nghĩ lại, ban đầu cậu ta nên nghe lời chú Tư, dù thế nào cũng phải đưa ngọc bội cho Đậu Đậu.

Lúc ‘Yêu Nghiệt’ đang hối hận, chuông cửa phòng 912 vang lên, Đậu Đậu đứng lên đi mở cửa, nhìn thấy Lạc Lê và Tiểu Đoan, Thượng Vân Tiêu ở sau lưng hắn, cô kinh ngạc, “Nhiều người vậy à?”

“Bọn họ đến giúp em chuyển nhà.”

Đậu Đậu lập tức rất lúng túng, “Thật ra tôi cũng không có nhiều đồ, thu dọn mấy bộ quần áo là được.”

Lạc Lê nhìn Viên Viên trong lòng Đậu Đậu, “Một đứa bé nữa đâu?”

“... Bị lạc mất rồi.”

“Bị lạc rồi?”

Lạc Lê lập tức không biết nói gì để an ủi Đậu Đậu, chỉ có thể khoát tay, kêu Thượng Vân Tiêu và Tiểu Đoan vào nhà, “Đóng gói hết đồ cần thiết mang đi.”

Sau khi vào phòng, Thượng Vân Tiêu liền bắt đầu chịu khó thu dọn đồ đạc, Tiểu Đoan thì nhìn quanh Đậu Đậu một lúc lâu, hỏi, “Con của cô à?”


Đậu Đậu gật đầu, “Ừ.”

“Con của cô và yêu?”

“... Ừ.”

“Ôi chao, tôi sống lâu như vậy như vậy, lớn như vậy rồi còn chưa từng nhìn thấy nhân yêu* đâu! Nào, cho chú bế con nào.”

Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, còn chưa kịp nói gì, Tên Ngốc đã căm phẫn mở miệng, “Anh mới là nhân yêu! Cả nhà anh đều là nhân yêu! Viên Viên, không cho anh ta bế!”

Viên Viên mù mờ nhìn Tiểu Đoan, lại nhìn Tên Ngốc, sau đó dứt khoát nghiêng đầu, quay đầu lại với Tiểu Đoan.

Cánh tay giơ ra của Tiểu Đoan cứ lúng ta lúng túng giữa không trung như vậy, Lạc Lê ho khan hai tiếng, “Tiểu Đoan, thu dọn đồ đạc đi.”

Tiểu Đoan đáp một tiếng, cầm lấy túi đựng đồ dùng gia đình mà Thượng Vân Tiêu đã đóng gói, bỏ từng cái vào nhẫn không gian.

Đến khi gần xong sắp đi rồi, ‘Sở Minh Hiên’ không mặn không nhạt mở miệng, “Cục bắt yêu còn chỗ ở không?”


Lạc Lê còn chưa nói gì, Thượng Vân Tiêu thật thà đã rất tự nhiên mở miệng, “Còn đó.”

“Cho tôi một suất.”

“Hả?” Thượng Vân Tiêu lập tức rất vô tội nhìn Lạc Lê, “Cái này cái này, vẫn phải hỏi lão đại của chúng tôi.”

Lạc Lê đương nhiên không muốn cho ‘Sở Minh Hiên’ ở rồi, nói cho cùng ‘Sở Minh Hiên’ cũng là tình địch của hắn!

Vì vậy hắn lập tức cự tuyệt, “Không được, cậu không phù hợp với tiêu chuẩn.”

“Tiêu chuẩn gì?” Tên Ngốc cũng tham gia náo nhiệt, “Thiếu soái, cậu ta không phù hợp với tiêu chuẩn, anh xem tôi có không phù hợp với tiêu chuẩn không?”

Khóe miệng Lạc Lê giật giật, “Không phù hợp.”

* Nhân yêu: cách gọi của nam giả nữ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui