Yêu Nghiệt không biết trong lòng Sở Minh Hiên có cái ý này, nếu như biết, khẳng định lập tức giơ tay đâm vào da thịt Sở Minh Hiên… Khụ, không đúng, là “tự sát”.
Sau đó đạp lên thi thể Sở Minh Hiên nói với cậu ta, “Mẹ kiếp! Cơ Yêu Nguyệt đang lừa cậu đấy! Một kẻ phàm trần như cậu còn vọng tưởng cướp thân xác của ông đây à? Trong đầu toàn là shit hả?”
Từ lúc mới bắt đầu, trong kịch bản của Cơ Yêu Nguyệt đã viết rất rõ ràng, Sở Minh Hiên, nam, bia đỡ đạn thuần chủng, kết cục chỉ có một.
Đó chính là - chết.
Đương nhiên, trước khi chết, còn phải phát huy một chút sức lực còn lại để chia rẽ Ly Cửu Ca và Mạch Phi, vậy mới đúng với một cái bia đỡ đạn thuần chủng.
Cơ Yêu Nguyệt tính toán rất tốt, đáng tiếc ả chưa từng cân nhắc, ả căn bản không phải là nhân vật nữ chính trong kịch bản của ả. Kịch bản của ả rất thực tế, nhưng cách hiện thực lại quá xa!
Ả cảm thấy ả là người vợ cả vĩ đại nhẫn nhục vì yêu mà đấu với người thứ ba, trải qua trùng trùng hiểm trở, vì để sống sót mà thậm chí không tiếc bán đứng linh hồn cùng với cuộc sống tự do của mình.
Ả đã vĩ đại như vậy rồi, cuối cùng Cửu ca ca nhất định sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ phát hiện ra sự tốt đẹp của ả. Sau đó lãng tử quay đầu, hiểu được ả làm như vậy là vì có nỗi khổ riêng, không tính toán đến hiềm khích lúc trước, cưới ả yêu ả chăm sóc ả, cùng ả sinh ra một bầy con.
Hoàn mỹ!
Nghĩ thôi đã cảm thấy những khổ sở trước đó không phải là khổ nữa rồi!
Khụ…
Nếu như Yêu Nghiệt biết trong lòng ả nghĩ như vậy, nhất định sẽ cho ả hai cái bạt tai.
Làm kỹ nữ còn muốn lập miếu thờ, hoang tưởng đến vậy nữa!
Không! Không chỉ đơn giản là cho hai cái bạt tai! Hắn sẽ khiến cho ả phải chết! Hơn nữa còn là chết không có chỗ chôn!
Yêu Nghiệt nằm ngửa ở trên sofa phòng khách, vừa thỉnh thoảng nhìn về phía phòng dành cho khách, vừa âm thầm nghĩ: Cơ Yêu Nguyệt đáng chết, biết rõ hắn giết cả nhà ả rồi tại sao còn muốn quấn lấy hắn? Không thể có chút thể diện à?
Còn Thất ca nữa, lại thích Cơ Yêu Nguyệt?
Đúng là mù mắt rồng mà!
Vì vậy, một đêm này của hắn trôi qua trong những suy nghĩ linh tinh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đậu Đậu vừa mở cửa đã thấy ‘Sở Minh Hiên’ nghiêng người ngủ trên sofa rồi.
Người trên ghế sofa bằng da thật màu đen đang khoanh tay, tròng mắt đen sì. Nghe thấy tiếng động thì lập tức mở mắt, sau đó nhanh chóng nhìn về phía cô.
Lồng ngực Đậu Đậu tắc nghẹn, vừa định hỏi hắn tại sao không ngủ ở trong phòng, đã nhìn thấy ‘Yêu Nghiệt’ đi từ trong một phòng khác ra, cô lập tức ngậm miệng lại.
Cô không thể hỏi, trước khi Viên Viên rụng đuôi rắn, cô vẫn cần linh quả trong ống tay áo tên giả mạo này.
Vì vậy Đậu Đậu tùy ý lướt qua ‘Sở Minh Hiên’, đối diện với ‘Yêu Nghiệt’ nói, “Tối qua ngủ thế nào? Có lạ giường không?”
Trước kia Yêu Nghiệt đã từng dùng cái cách nói lạ giường mà giở trò, cho nên Đậu Đậu hỏi như vậy, hoàn toàn coi hắn là ‘Yêu Nghiệt’.
Bởi vì cô đã nghĩ rồi, muốn lừa tên giả mạo này, trước hết phải lừa được mình đã. Nếu như đến bản thân cô cũng không phân rõ thật giả, vậy thì chắc chắn tên giả mạo đó cũng không phân rõ cô rốt cuộc có nhận ra hay không.
Quả nhiên, Đậu Đậu vừa nói như vậy, tên giả mạo liền cười, “Lạ, cho nên… Vợ, tối nay anh có thể ngủ cùng phòng với em không?”
Sau đó hắn suy nghĩ một chút, cố ý bổ sung ngay trước mặt ‘Sở Minh Hiên’, “Thật ra anh không lạ giường, anh chỉ là… không quen thiếu em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...