Nơi khe núi sâu của núi Long Thủ, một con mãng xà lớn màu trắng đang yên tĩnh nằm ở giữa dòng suối.
Lăng Đầu Thanh hóa thành hình rắn trườn đến, thấp giọng gọi Đại vương.
Rắn lớn khẽ hé mắt, con ngươi xanh thẳm không giận mà uy, “Lăng Đầu Thanh, ta bảo ngươi đi trông chừng cô ấy, ngươi lại dám chạy trở lại đây à?”
“Đại vương, không, không phải thuộc hạ muốn chạy trở về, thật sự là cô ta, cô ta...”
Lăng Đầu Thanh vò đầu bứt tai, “Cô ta muốn hại người! Cô ta nói, còn nhìn thấy người, sẽ… sẽ...”
“Sẽ làm sao?”
“Sẽ...” Lăng Đầu Thanh hít sâu một hơi nhắm hai mắt lại, “Sẽ móc mắt người làm mồi cho cá, cắt tai người cho lợn ăn, cắt thằng nhỏ của người cho chó ăn.”
Nói xong chạy vọt ra xa, một lúc lâu không thấy Cửu Ca nổi giận, lúc này mới dè dặt trườn lại.
“Đại vương, sao người lại không tức giận thế? Nếu là trước kia, ai dám nói người như vậy, người sẽ xử chết kẻ đó rồi.”
Khóe miệng đại mãng xà giật giật, sâu kín liếc Lăng Đầu Thanh một cái, “Cho nên ngươi liền chạy trở về?”
“Vâng ạ!”
Lăng Đầu Thanh gật đầu một cái, vội vàng biểu thị sự trung thành, “Thuộc hạ làm sao có thể bỏ Đại vương lại với nguy nan mà không quan tâm được chứ? Suy nghĩ nguy hiểm như vậy nên bóp chết từ trong nôi.”
“Cho nên, ngươi còn cảm thấy ngươi có lý?”
“Đương nhiên rồi ạ, thuộc hạ là tâm phúc lo nghĩ cho Đại vương nhất!”
Đại mãng xà chậm rãi biến thành mỹ nam thân người đuôi rắn, đỡ trán than thở, “Ta không có tâm phúc ngu xuẩn như ngươi.”
Lăng Đầu Thanh uất ức cắn móng tay, “... Đại vương, người thay đổi rồi.”
Thái dương Cửu Ca không ngừng giật, sắp bị cái tên ngu xuẩn này làm cho tức điên rồi, “Ta thấy ngươi vẫn nên canh núi đi.”
“Dạ? Còn canh núi?”
Lăng Đầu Thanh hoàn toàn hoảng loạn, gã luôn cảm thấy gã là người Đại vương tín nhiệm nhất coi trọng nhất ở cái Yêu Đô này. Nhưng bây giờ gã mới ý thức được, trong lòng Đại vương, gã chỉ là một tên ngu xuẩn không thể trọng dụng thôi! Chênh lệch quá lớn khiến trái tim nhỏ bé không chịu nổi...
Đậu Đậu không biết con ong mật bị cô vặt gãy cánh lại đi thông báo tin tức. Bởi vì linh lực mà khó chịu một đêm, vác hai vành mắt đen sì bò dậy đi học.
Nói là vành mắt đen, thực ra thì...
Khụ, khuôn mặt đen sì sì của cô có thêm vành mắt đen cũng không nhìn ra được.
Dè dặt quan sát khuôn mặt kết vảy trong gương, Đậu Đậu thở dài một hơi. Cô đã hiểu rồi. Chỉ cần cô không có ý gì với trứng, trứng sẽ không hấp thu linh lực của cô, nhưng một khi cô có ý định dán tay lên, vậy tất cả cố gắng trước đó của cô đều toi công!
Không thể dán tay lên bụng, được, vậy thì hay rồi, cô phải tắm làm sao?
Khoé miệng Đậu Đậu co rút, đột nhiên cảm thấy mệt tâm...
Sở Ngọc Bình đưa hai người đi học, nhưng xuống xe lại gặp Cố Thanh Vân đang cắm sào chờ nước ở cổng trường. Hai ngày không gặp, mặt Cố Thanh Vân mọc đầy râu rồi. Sở Ngọc Bình mỗi tay kéo một người, trực tiếp không đếm xỉa gì đi qua.
“Ngọc Bình.”
“Nếu anh đến để nói chuyện ly hôn, mời liên hệ với luật sư của tôi.”
“Ngọc Bình, em đừng như vậy. Anh đã thương lượng với mẹ rồi, sau này bà ấy sẽ không đối chọi gay gắt với em nữa. Đều là người một nhà, em không thể…”
“Không thể!”
Sở Ngọc Bình ngắt lời ông ta, cũng không sợ các phụ huynh khác vây xem, “Tôi không thể để Trường Sinh gặp bà ấy nữa. Hoặc là bà ấy dọn ra ngoài, hoặc là chúng ta ly hôn.”
“Không, anh không ly hôn. Chỉ là bà ấy là mẹ anh, mặc dù bà ấy đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng bà ấy đều là vì anh. Ngọc Bình, em không thể vì anh mà tha thứ cho bà ấy một lần sao?”
“Vì anh?” Sở Ngọc Bình cười khổ, “Nhiều năm như vậy, tôi chịu đựng vì anh còn ít hay sao? Tôi ba lần bốn lượt nhân nhượng bà ấy, anh cảm thấy đó là chuyện đương nhiên phải không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...