Nếu chút kí ức ít ỏi cô nhớ không sai, thì kiếp trước Yêu Nghiệt hình như là một Boy rất lạnh lùng, rất lạnh lùng đúng không?
Thời gian quả nhiên như con dao giết lợn mà!
Một nghìn năm đã giày vò một nam thần lạnh lùng trở thành một kẻ thần kinh!
Có điều… cô thích!
Đậu Đậu đá chân của Yêu Nghiệt, “Này, ngày kia, ngày kia được không? Ngày kia kì nguy hiểm của em qua rồi.”
Yêu Nghiệt không chịu, ngồi dưới đất được mùa làm tư thế khóc lóc om sòm.
Đậu Đậu hoàn toàn không còn gì để nói, chỉ có thể nhượng bộ, “Không phải anh muốn làm trâu làm ngựa cho em sao? Ngày kia sẽ, khụ… cưỡi anh.”
“Vậy em vẫn phải đồng ý mặc bộ quần áo này nhảy cho anh xem!”
Yêu Nghiệt đột nhiên lấy từ trong tay áo một bộ áo da, bên trên là một mảnh da nhỏ, bên dưới cũng là một mảnh da nhỏ. Đính kèm theo đó còn có một vòng tròn nhỏ khảm nạm đinh tán.
Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh, hoàn toàn quỳ sấp với Yêu Nghiệt, “Đại ca, chúng ta không chơi vậy được đâu!”
“Vợ, quả nhiên là em không yêu anh. Chút yêu cầu nhỏ này mà em cũng không đồng ý!”
Đậu Đậu đỡ trán, nói thật, từ khi biết người đàn ông ôm cô khóc đó là Yêu Nghiệt, cô không thể nào nổi cáu được với hắn nữa. Chỉ cần nghĩ đến hắn đã đợi một nghìn năm, cô liền hận một nỗi không thể moi tim ra dâng lên trước mặt hắn. Nếu không phải là vì kì nguy hiểm gì đó, thì ở mặt này cô vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng.
Cho nên…
Chẳng qua chỉ là nhảy sexy thôi mà!
Dù sao đã là người đàn ông của nhà mình rồi, nhảy thì cũng có làm sao?
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu giật lấy hai mảnh áo da nhỏ, hào sảng vỗ ngực, “Được! Em nhảy!”
Yêu Nghiệt đạt được mục đích, vỗ mông rồi từ dưới đất bò lên, bổ nhào về phía Đậu Đậu gặm rỉa, trong lòng thỏa mãn mới đưa ngón tay út ra, “Ngoắc tay.”
Đậu Đậu, “Anh trẻ con quá đi!”
Thế nhưng miệng cô nói như vậy, nhưng hành động lại trẻ con y hệt như hắn.
Trong lòng Yêu Nghiệt thỏa mãn vê nặn hồi lâu quả trứng ốp lết, rồi ôm cô ngủ.
Đậu Đậu ngủ không được yên ổn cho lắm, vô tri vô giác toàn mơ thấy những chuyện không tốt.
Trong mơ, cô hằm hằm đẩy Yêu Nghiệt ra, chỉ vào mũi của hắn chửi rủa thậm tệ, bảo hắn cút đi, cút càng xa càng tốt!
Sau đó Yêu Nghiệt thất hồn lạc phách bỏ đi, cô ôm lấy đứa con gái đã bị rụng đuôi, kiên quyết không do dự, ngồi lên xe của Cục bắt yêu.
Cô… rời xa Yêu Nghiệt rồi!
“Đừng mà!”
Đậu Đậu bừng tỉnh lại, Yêu Nghiệt vỗ vỗ lưng cô, “Sao thế?”
“… Mơ thấy những chuyện không hay.”
“Chuyện gì vậy?”
“… Em đuổi anh đi, sau đó cùng Lạc Lê đi đến Cục bắt yêu.”
Đậu Đậu ôm chặt lấy eo của Yêu Nghiệt, lúc nói những lời này, trong lòng cũng đau đớn từng cơn từng cơn.
Yêu Nghiệt ôm chặt cô, “Chỉ là mơ thôi, em sẽ không làm vậy đâu. Anh tin em!”
Trong lúc Đậu Đậu buồn phiền, mắt cá chân bỗng đau đớn như bị kim châm. Yêu Nghiệt cảm nhận được gì đó, ngồi xuống nắm lấy mắt cá chân của cô nhìn kĩ. Nhiễu Lan Đằng từ phần gốc trở lên chuyển sang chút màu đỏ, màu đỏ đó leo đến hai chiếc lá thì bất động.
Chính lúc Đậu Đậu tưởng rằng sẽ không sao, phần giữa hai chiếc lá bỗng nhiên xuất hiện một chấm nhỏ màu đỏ. Sau đó chấm đỏ đó càng lúc càng to ra, mãi đến khi trải dài thành hình một chiếc lá mới dừng lại. Nhiễu Lan Đằng mọc ra cái lá thứ ba, huyết dịch đi theo thân rễ, từ từ rút xuống.
Đậu Đậu thở phào, lấy tay chọc chọc mắt cá chân, sau đó không hiểu nói, “Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại mọc ra thêm một cái lá nữa vậy?”
Yêu Nghiệt nhíu màu, ngoài mặt an ủi tỏ ý không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại giật mình thình thịch.
Gần đây chẳng phải hắn đều dùng công pháp của Hồ Vương để khắc chế đó sao?
Tại sao cây Nhiễu Lan Đằng đó lại vẫn có động tĩnh?
Vợ… rõ ràng vẫn còn là đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...