Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Dưới con mắt chú ý của đám đông, Trịnh Kiều vừa ngất xuống nền đất, bất luận Tô Thính Tuyết có gào thét thế nào cũng không động đậy.

Thế nhưng như vậy vẫn chưa xong, Hồng Tụ nghe lời của Liệt Diệm, làm người tốt cho đến cùng, tiễn phật tiễn đến nơi. Sau khi Trịnh Kiều ngã xuống, cô đã đồng thời dụ hai con cổ trùng đã hết hiệu lực ở bên trong cơ thể hai người kia ra ngoài.

Từ miệng của Trịnh Kiều bò ra một con trùng giáp xác to bằng quả đào, trên người nhiều cái chân màu đen sì. Toàn thân nó phủ đầy lớp dịch nhầy, vừa bò ra ngoài, đã xèo xèo nhìn về phía Tô Thành Minh kêu lên.

Tô Thành Minh rùng mình nôn ọe, khi vừa nôn đều là rượu, đến cuối cùng, một con trùng giáp xác giống hệt như con trùng cái chỉ có điều nhỏ hơn nó một vòng xuất hiện trong đống nôn mửa của ông ta.

Trùng cái vừa nhìn thấy nó đã lạch bạch bò vào trong đống nôn mửa đó, hai con trùng vô cùng đáng sợ co đi co lại trong đống nôn mửa.


Tô Thính Tuyết không còn để ý đến việc đỡ mẹ dậy nữa, la hét nhảy cẫng lên, hận không thể trốn xa hơn được nữa.

Hồng Tụ hừ lạnh một tiếng không dễ nhận ra, bốn tên ác quỷ áo đỏ và cô cùng nhìn về phía Đậu Đậu và Tiểu Bạch cúi người, quay người biến mất trong bóng tối. Cặp cổ trùng đó đã không còn hiệu lực từ lâu, cho nên bọn họ hoàn toàn không cần phải mang về.

Tô Thành Minh nhíu mày lại, còn chưa nói gì, mẹ ông ta đã nghiêm nghị căm ghét lên tiếng, “Lôi ả tiện nhân này ra ngoài cho tôi! Từ hôm nay trở đi, cô ta không còn là con dâu của Tô gia ta nữa!”

Sau khi bị ngất đi, mẹ của ông ta đã được ấn nhân trung nên đã sớm tỉnh lại rồi. Vừa tỉnh lại đã nghe thấy những lời nói nhảm nhí của Trịnh Kiều. Đương nhiên, hiện giờ bà ta sẽ không cho rằng đó là lời nói nhảm nhí. Mặt của Trịnh Kiều, và cả đôi cổ trùng còn đang sống sờ sờ này, không cần phải chứng minh thêm gì nữa!

Bà ta vẫn còn tưởng rằng ả là một người phụ nữ lòng dạ lương thiện, bây giờ xem ra, e là còn không bằng tiểu tiện nhân của ả tiện nhân kia sinh ra nữa!

Thế nhưng bà lão vừa nói dứt thì hai đứa con trai mà Trịnh Kiều sinh đều tỏ ra không vui vẻ. Bọn chúng lần lượt bước lên phía trước một bước thỉnh cầu, “Bà nội, bà không thể làm vậy được, dù mẹ có làm gì sai, nhưng cũng là mẹ của chúng con mà!”

Sau đó còn níu lấy Tô Thính Tuyết, “Bà nội thường ngày yêu quý em nhất, em mau nói với bà đi!”

Toàn thân Tô Thính Tuyết đều run cầm cập, nghe hai người anh trai của mình nói vậy, không những không ra mặt, mà còn sợ hãi đến lùi về sau một bước.

Bà Tô rất không vui, cho dù Trịnh Kiều có công sinh dưỡng cho bà cháu trai cháu gái, nhưng cô ta dám tính toán hãm hại con trai bà thì cũng nên chuẩn bị giác ngộ trước.


Nghĩ đến đây, bà Tô đưa mắt nhìn hai đứa cháu trai và đứa cháu gái một lượt, “Không được phép xin xỏ cho cô ta, nếu không thì cút khỏi Tô gia cùng cô ta luôn đi!”

“Bà nội!”

Hai đứa cháu trai cùng nhau lên tiếng, đứa cháu lớn khá kích động, “Bà nội, bà muốn đuổi mẹ cháu đi, vậy thì đuổi cả cháu đi cùng đi!”

Bà Tô cười khẩy một cái, “Cháu nghĩ ta không dám à? Ta nói cho cháu biết! Tô gia chúng ta, thứ không thiếu nhất chính là con trai! Thành Minh, ba đứa này đứa nào muốn đi thì đi muốn ở lại thì ở lại. Ngày mai con đi dắt mấy đứa cháu bên ngoài về đây cho mẹ!”

Đứa lớn gần như không dám tin, “Bà nội!”

“Đi, hay là ở lại?”


Đứa lớn nắm tay lại hồi lâu, quyết đoán đỡ Trịnh Kiều dậy, “Mẹ con cháu đi!”

Thế nhưng lời của cậu ta còn chưa dứt hẳn, đã nghe thấy Tô Thính Tuyết nói, “Bà nội, con không đi, con không muốn đi!”

Bà Tô đưa tay xoa tóc của cô ta, “Thính Tuyết ngoan, không uổng bà nội thương cháu, nếu đã như vậy, cháu cứ nghe lời của bà, cắt đứt quan hệ với người đàn bà đó đi!”

Tô Thính Tuyết khóc lóc sướt mướt gật đầu, vừa nhìn thấy anh cả trừng mắt nhìn qua, vội vàng đứng sau lưng bà lão.

Anh lớn cười khẩy một cái, sau đó quay sang hỏi em trai, “Em thì sao? Em cũng không muốn đi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui