Hồng Tụ nhìn Đậu Đậu xin chỉ thị, Đậu Đậu làm dấu tay OK, tỏ ý cô có thể bắt đầu được rồi.
Ở góc độ này vừa đẹp, rạch mặt của bà ta, máu vừa hay có thể chảy xuống chiếc bánh ngọt hình tháp.
Nhất định để Trịnh Kiều phải cả đời khó quên!
Hồng Tụ tiếp nhận chỉ thị, lập tức nói với bốn tên ác quỷ áo đỏ sau lưng mình, “Ra tay.”
Cùng lúc đó Tô Thành Minh đã cầm chiếc dao nhựa bắt đầu cắt bánh ngọt, vừa cắt được một nhát, trên mặt bánh ngọt bỗng xuất hiện một dòng máu đỏ tươi chảy xuống. Kèm theo đó là tiếng gào thét như mổ lợn của Trịnh Kiều, cứ thế liên tục, máu trên mặt chiếc bánh ngọt càng lúc càng nhiều.
Đây cũng là dặn dò của Đậu Đậu, trước đây rạch mặt của Tiểu Bạch bao nhiêu nhát, bây giờ sẽ phải rạch từng nhát y hệt lên mặt Trịnh Kiều.
Trước đây rạch đau đến thế nào, bây giờ cũng phải rạch đau đến thế ấy!
Cho nên dưới ánh nhìn của toàn thể mọi người, Tô Thành Minh cắt một nhát bánh ngọt, trên mặt Trịnh Kiều lại xuất hiện rất nhiều vết thương đầy máu một cách kì dị. Từng nhát dao xuyên vào tận xương tủy, da thịt bóng tróc ra, lộ thấy cả xương!
Đám đông bị cảnh tượng kinh dị trước mặt tất cả đều bị dọa đến da gà nổi lên, Tô Thính Tuyết ở gần Trịnh Kiều nhất, ngay lập tức hét lên một tiếng, “Quỷ! Có quỷ!”
Tô Thính Tuyết vừa kêu gào, mẹ Tô Thành Minh cũng nhìn thấy, bà ta vừa nhìn thấy đã lập tức bị dọa ngất đi.
Tô Thành Minh vội vàng đỡ lão phu nhân ngồi xuống rồi ấn nhân trung.
Trịnh Kiều gào thét không ngừng, đau đớn đến muốn ôm mặt, nhưng cánh tay lại bị quỷ hồn ngăn cản.
Trình Kiều đau đến sắp phát điên, bà ta bắt đầu quỳ xuống xin tha, “Cầu xin các người tha cho tôi, tôi không dám phá bỏ khế ước với các người nữa, tôi cũng sẽ không nhắc đến việc phá bỏ khế ước nữa!”
Hồng Tụ không nói gì, chỉ đưa tay ra, để Trịnh Kiều có thể nhìn thấy cô ta và đám quỷ hồn sau lưng mình.
Trịnh Kiều kinh hãi vô cùng, lập cà lập cập bò qua đó, nắm lấy hư không, “Các người tha cho tôi đi! Tha cho tôi đi!”
Hồng Tụ không chút động lòng, hất hất tay, để đám quỷ hồn xé rách hồn phách của bà ta.
Trịnh Kiều ý thức được gì đó, vội vàng nói, “Đừng mà, đừng như vậy! Có phải là Susan bảo các người đến không? Nhất định là thế! Cô ta tra ra được các người hại con gái cô ta đúng không? Tôi cầu xin các người, đừng đối xử với tôi như vậy, các người muốn gì, tôi đều cho các người!”
Hồng Tụ bị bà ta lôi kéo đến thấy bực, giũ ống tay áo hất bà ta ra, “Hừ, bẩn thật. Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Ra tay!”
Bốn tên ác quỷ áo đỏ trước sau trái phái vây quanh Trịnh Kiều, Trịnh Kiều vừa lùi lại vừa nắm lây Tô Thành Minh, “Cứu em, Thành Minh, anh cứu em với! Anh nói với Susan, em không dám hại cô ta nữa, anh mau đi nói với cô ta đi!”
Con người dù có càng lợi hại càng độc ác thế nào đi chăng nữa, thì khi đối diện với giống loài lớn mạnh hơn đều sẽ biến thành mềm yếu.
Có lẽ trước đây Trịnh Kiều cảm thấy danh nghĩa Tô phu nhân là quan trọng nhất, nhưng đến giờ bị chính đoàn Vong Linh mà trước đây mình ủy thác làm việc bao vây lại, bà ta hiểu rõ hơn ai hết, kết cục của bà ta sẽ như thế nào.
Trước sự sống chết, tất cả những gì trước đây bà ta theo đuổi đều không còn quan trọng nữa.
Bà ta phải sống tiếp! Bà ta phải sống tiếp!
Khuôn mặt Tô Thành Minh ngờ nghệch, hoàn hồn lại lập tức xách Trịnh Kiều đứng dậy, “Cô nói cô hại Tô San, cô hại cô ấy thế nào?”
Hồng Tụ đưa mắt nhìn Đậu Đậu, nhận được chỉ thị dừng lại từ tay của Đậu Đậu, lập tức ra lệnh cho ác quỷ dừng lại.
Trịnh Kiều vừa thấy có hi vọng, lập tức kể hết tất cả nguyên nhân kết quả của việc bản thân mình đến hội Vong Linh để mua cổ trùng, việc hại Tô San ra sao, rồi cả việc hủy hoại dung nhan Tô Thính Vũ như thế nào.
Xong xuôi vội vàng nhìn mấy tên quỷ đang đứng bao vây bà ta nói, “Tôi… tôi đã nói rồi, tôi đã nói hết rồi. Bây giờ các người có thể tha cho tôi được rồi chứ?”
Hồng Tụ lại nhìn Đậu Đậu và Tiểu Bạch xin chỉ thị, Tiểu Bạch không nói gì, rất rõ ràng, không cho phép tha cho Trịnh Kiều.
Cho dù Trịnh Kiều có thẳng thắn nói hết nguyên nhân kết quả, nhưng bà ta sớm muộn cũng vẫn bị phân hồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...