Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Trước khi đến, Liệt Diệm đại nhân đã dặn dò bọn chúng phải làm nhiều, nói ít. Nếu không lần sau sẽ không có phúc lợi như thế này nữa.
Theo Liệt Diệm thấy, dù sao Sở Liên Thành cũng đã biết sự việc như thế nào rồi. Một khi đám hỏa quỷ này rời đi, sẽ đồng nghĩa với việc nhắc nhở anh ta người phụ nữ kia dơ bẩn ra sao, độc ác ra sao.
Gã chỉ thấy khó chịu khi một người đàn ông có năng lực như Sở Liên Thành lại bị một thứ dơ bẩn, đê tiện trêu đùa để bị cuốn vào vòng tròn luẩn quẩn. Nhưng gã vẫn có chút tiết tháo, cảm thấy nếu đám hỏa quỷ nói năng quá đáng, vậy thì không nể mặt đấng đàn ông rồi. Nhắc nhở một chút là được, hà tất phải chạm vào nỗi đau của người khác?
Quay lại vấn đề chính, đám hỏa quỷ từ đầu đến cuối đều không nói một từ quá đáng nào, Cơ Yêu Nguyệt thở phào một hơi dài. Cũng may, Liệt Diệm còn giữ thể diện cho ả.
Đến hội Vong Linh là được, chỉ cần có cơ hội gặp được Liệt Diệm, chỉ cần ả chịu nói vài câu mềm mỏng nhận sai thì Liệt Diệm nhất định vẫn sẽ giúp ả.
Đàn ông đối với người phụ nữ mà mình đã từng có quan hệ, thì ít hoặc nhiều đều sẽ có chút tình cảm. Huống hồ dung mạo ả xinh đẹp như vậy, ả quyết không tin Liệt Diệm sẽ trơ mắt nhìn ả bị đám hỏa quỷ hạ đẳng này làm nhục.
Thế nhưng Liệt Diệm không có giây phút nào coi ả là phụ nữ cả. Trong mắt của Liệt Diệm, nhiều nhất ả chỉ là thứ đồ chơi có chút sắc đẹp mà thôi.
Liệt Diệm vốn cho rằng đám hỏa quỷ dưới trướng đưa ả đến một khe núi nhỏ hẻo lánh coi như là xong việc rồi, ai ngờ bọn chúng lại đưa ả đến hội Vong Linh.
Cái đám này, ngu thế không biết!
Đã nói là tùy bọn chúng chơi thế nào cũng được, không hiểu sao lại có thể bị Cơ Yêu Nguyệt lừa bịp đưa ả đến đây, còn cho rằng Cơ Yêu Nguyệt là người phụ nữ của gã sao?
Tất cả hỏa quỷ của hội Vong Linh đều ở tầng một, vòng trong vòng ngoài bao vây lấy Cơ Yêu Nguyệt, muốn ra tay, nhưng lại sợ Liệt Diệm đột nhiên thay đổi chủ ý.
Chính lúc đám quỷ còn đang do dự lưỡng lự thì Liệt Diệm đào một đường trên mặt đất chui ra ngoài. Gã mặc một bộ áo choàng màu đen, mái tóc màu lửa đỏ rực trong đêm tối lại càng thêm chói mắt.
Thấy Liệt Diệm chui ra từ lòng đất, một đám hỏa quỷ đồng loạt cúi rạp kêu một tiếng đại nhân, sau đó loạt roạt di chuyển tạo thành một con đường thênh thang.
Khóe miệng Liệt Diệm giật một cái, xoa xoa xuống nền nhà, tóm ra một chiếc ghế sofa bằng da thật, sau đó ngồi xuống, nghiêm nghị nhìn Cơ Yêu Nguyệt, “Nghe nói cô muốn gặp tôi.”
Lúc này, chân tay của Cơ Yêu Nguyệt đã hoàn toàn không thể động đậy được nữa. Phía dưới eo của ả đã bị băng phủ kín, lông mày lông mi cũng đều bị đông lại thành một lớp tuyết trắng toát.
Nghe thấy Liệt Diệm nói vậy, ả khốn khổ mở miệng, “Cứu ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...