Mẹ con Lý Thúy Vân tâm nguội như tro tê liệt ở đó, đến phiên Kim Phúc Lộc ra sân rồi.
Ông ta đầu tiên là cảm khái một phen mình làm cha có bao nhiêu bất lực bao nhiêu không xứng, sau đó liền bắt đầu bảo đảm.
“Đậu Đậu, tin tưởng ba, lần này ly hôn với Lý Thúy Vân rồi, ba nhất định sẽ đền bù thật tốt cho con. Đến lúc đó ba sẽ đón con từ Cố gia về, con không muốn gả, chúng ta sẽ không gả. Cùng lắm thì ba đền tiền cho bọn họ là được.”
Đậu Đậu không nhịn được cười lạnh, đã muộn rồi.
Còn nữa, sau khi cô thừa kế tất cả tài sản này đương nhiên có năng lực tự bồi thường tiền cho mình, cần gì đến ông ta? Vì vậy Kim Phúc Lộc lải nhải nói một tràng bồi thường, Đậu Đậu cũng chẳng buồn nhấc mí mắt, “Còn gì nữa không?”
“Còn có...”
Kim Phúc Lộc vò đầu bứt tai, một lúc lâu mới nghĩ đến Lý Sa Sa, “Còn có dì Lý của con, dì ấy cũng sẽ đối xử tốt với con.”
Đậu Đậu nhướn mày nhìn Lý Sa Sa một cái, “Dì Lý, con nghĩ cô ấy cùng lắm thì hơn con năm tuổi thôi nhỉ? Gọi là chị Sa Sa chắc được rồi.”
“À, con muốn gọi là chị Sa Sa thì gọi là chị Sa Sa cũng được.”
Thấy Kim Phúc Lộc vì con trai mà làm được đến thế này, trái tim Đậu Đậu nguội lạnh. Đây là gia đình phong kiến đến thế nào chứ, trọng nam khinh nữ đến tận mức này rồi! Lý Thúy Vân nói nhiều như vậy ngược lại cũng không nói sai. Những năm này quả thật Kim Phúc Lộc chẳng hề quan tâm gì đến hai đứa con gái cả. Hơn nữa bằng lương tâm mà nói, cô thật lòng không thích người thứ ba. Dù Lý Thúy Vân không tốt thế nào thì Lý Sa Sa cũng nên không không làm mà hưởng, đi làm người thứ ba của gia đình giàu có được. Thế này cũng quá khiến người ta xem thường rồi!
Cho nên Đậu Đậu suy nghĩ, chút tiền này dứt khoát không cho ai hết.
Đậu Đậu quyết định xong, trên mặt vẫn tỉnh bơ, “Được rồi ba, không cần nói nữa, con biết nên làm thế nào rồi.”
Kim Phúc Lộc nghe ý của Đậu Đậu, đây là bị ông ta thuyết phục rồi à?
Cái kết luận này, khiến cho ông ta không nhịn được có chút hớn hở ra mặt. Cũng khiến cho sắc mặt mẹ con Lý Thúy Vân... càng lúc càng khó coi. Lý Thúy Vân gạt tóc, nhân lúc Kim Phúc Lộc không chú ý, đi đến bên cạnh Lý Sa Sa.
Kim San hung ác trợn mắt nhìn Đậu Đậu, muốn làm gì đó nhưng vì trên người đau đớn kỳ lạ nên không thể không dừng tay.
Lúc này Đậu Đậu đã đứng lên, để tránh cho Kim Phúc Lộc sau khi biết quyết định của cô sẽ liều mạng với cô, cô phải đi đến một vị trí tương đối an toàn đã. Dẫu sao giờ đây cô không phải chỉ có một mình. Ý của cô không phải là sợ trứng bị thương. Quan trọng là nếu cô có chút sơ suất, hai tên khốn nạn sẽ hấp thu linh lực của cô. Vụ mua bán lỗ vốn này cô kiên quyết không làm.
Vì vậy cuối cùng Đậu Đậu đứng ở phía sau luật sư Thiện, ừ, cũng là chỗ gần đoàn luật sư nhất.
“Khụ, cái đó, luật sư Thiện, tôi đã quyết định xong rồi.”
Cả quá trình luật sư Thiện đều xem hành động của Kim Đậu Đậu, trong mắt ông ta, Kim Đậu Đậu trong nháy mắt biến từ người bị hại thành con nhím con trợn mắt báo thù. Chỉ tiếc là cái gai của con nhím này vẫn chưa đủ cứng, rốt cuộc vẫn là mềm lòng.
Thật ra sau khi tiếp nhận ủy thác của ông Kim, ông ta luôn chú ý đến Kim gia, để công bằng công chính, trước khi tới ông ta đã sớm thăm dò nội tình của Kim Phúc Lộc và Lý Thúy Vân rồi. Nói thật, ông ta cho rằng tài sản vẫn nên để Kim Đậu Đậu thừa kế toàn bộ thì hơn. Nhưng nếu Kim Phúc Lộc đã mở miệng, ông ta là luật sư không thể quyết định, chỉ có thể ném cho Kim Đậu Đậu thôi.
Nghĩ đến đây, ông ta khẽ thở dài, “Được, mời cô Kim nói.”
“Luật sư Thiện, tôi hy vọng ông dùng danh nghĩa của tôi quyên toàn bộ tài sản ông nội để lại cho tổ chức từ thiện.”
Luật sư Thiện hơi ngẩn ra, nhưng Đậu Đậu đã khom người với ông ta, “Làm phiền ông.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...