Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Một nghìn năm rồi, đốt long cốt đó đã ở mật thất một nghìn năm rồi! Tại sao bây giờ đột nhiên biến mất?

Lẽ nào là Cơ Nguyệt làm chuyện quá đáng, Tiểu Cửu cuối cùng không nhịn được nữa lấy về công lực đó của nó?

Không nói gì thêm nữa, Long Vương bắt đầu nghi ngờ con trai mình.

Trong lúc Long Vương nghĩ trước nghĩ sau nghĩ mãi không ra thì cậu nhóc đáng yêu đã lạch bạch chạy vào trong phòng ngủ của ông, lật hòm mở tủ đều không tìm thấy, bị Long Vương trở lại thấy được, thổi râu, trừng mắt bắt được cậu nhóc.

Cậu nhóc không nói gì bắt đầu giả bộ ngây thơ, Long Vương nhếch mép, “Thằng nhóc thối, con tới tẩm cung của ta làm gì hả?”

Cậu nhóc chọc chọc hai đầu ngón tay, “Không… không có gì ạ.”


Long Vương chớp mắt, thấy con trai nhìn ngang nhìn dọc không dám nhìn ông, liền có một dự cảm không tốt, “Là con lấy long cốt của Cửu ca con sao?”

Cậu nhóc chớp mắt thương tâm cực độ, “Ôi chao, con tới trễ rồi ư? Là ai? Là kẻ đang chém nghìn dao nào đã dám qua mặt bổn điện hạ?”

Khóe miệng Long Vương giật giật, “Thật sự không phải thằng nhóc con?”

“Không phải ạ!”

Cậu nhóc đáng yêu ngồi lên giường bắt đầu buồn khổ, cả căn phòng giống như hiện trường vụ án phát hiện bị đạo chích đột nhập vậy, loạn hết cả lên. San hô cao như người vỡ thành một đống, trang phục cổ đại hiện đại trong tủ quần áo tất cả đều nằm ngổn ngang dưới đất.

Long Vương vốn dĩ không tin, nhưng giờ vừa nhìn thấy cảnh tượng này, ngay tức khắc tin rồi. Nếu thật sự là con trai lấy trộm long cốt, nó hoàn toàn không cần phải lật tung tẩm cung của ông. Hơn nữa trẻ con vẫn là trẻ con, nếu thật sự nó lấy đi, bây giờ nói không chừng đã chạy đi chơi rồi, không thể ở Long cung chờ ông bắt được.

Nghĩ tới đây, lão Long Vương cũng ngồi xuống giường đang bày đồ đạc tùm lum, “Tiểu Thập, chuyện long cốt bị trộm, không được nói với người khác, con biết chưa?”

Cậu nhóc đáng yêu hừ một tiếng, “Dĩ nhiên! Con đâu phải trẻ con, sao có thể không biết tính nghiêm trọng của vấn đề chứ? Bỏ đi, không nói với người nữa, con đi nói với Cửu ca, long cốt của huynh ấy bị trộm rồi, để huynh ấy ở nhân gian cẩn thận một chút.”

“Nói với nó? Không phải nó muốn con đi trộm sao?”

Cậu nhóc lại chớp mắt, giả bộ ngây ngô với Phụ Vương, chớp mắt nhanh như gió chạy mất, để lại Long Vương một mình đơ mặt.


Lẽ nào là Tiểu Cửu lấy đi long cốt, không muốn để ông biết, vậy nên lừa Tiểu Thập qua đây tung hỏa mù?

Tuy nhiên Long Vương chắc chắn không thể nghĩ ra được, mật thất ông ta cho là an toàn đến không thể an toàn hơn được nữa kia, thằng con thứ chín ông ta sớm đã vào được từ lâu rồi…

Cậu nhóc đáng yêu lạch bạch chạy về, Yêu Nghiệt vẫn còn chờ ở bên ốc biển. Vì hắn biết đệ đệ này làm việc hùng hùng hổ hổ, là điển hình của môn phái hành động.

Không phải là nói đi trộm hả, sao chưa được 5 phút đã chạy trở về rồi?

Vừa chạy vừa dùng linh lực mở ốc biển, còn chưa đứng vững đã thở phì phò nói, “Ca, không xong rồi! Không biết tên đáng chém nghìn đao nào đã qua mặt đệ trộm mất long cốt của huynh rồi! Phụ vương kêu đệ không được nói với người khác, nhưng đệ liền đi nói với huynh.”

Thật sự đã có người trộm long cốt của hắn?


Được, vậy thì vấn đề tới rồi, người trộm mất long cốt của hắn, rốt cuộc là vì cái gì?

Là vì công lực bốn nghìn năm sao?

Nếu như đúng, tại sao không sớm không muộn trộm, lại cứ phải một nghìn năm sau là hôm nay đi trộm?

Nhưng nếu như nói là để hại hắn, vậy cũng không hoàn toàn. Tuy đốt xương đó là một bộ phận trên cơ thể hắn, nhưng nó đã bị hắn rút ra rồi. Bây giờ nó giống như mái tóc bị chủ nhân cắt đi vậy, bất luận có hủy hoại thế nào, thì theo lý mà nói cũng không ảnh hưởng tới hắn.

Yêu Nghiệt nói với Tiểu Thập nói, “Ta biết rồi, đệ đi chơi đi.”

Tiểu Thập chau mày, “Không có tâm trạng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui