“Đ ưa cô ta đi. Có điều Thất ca phải trông nom cô ta cẩn thận. Nếu có lần sau, đệ nhất định sẽ để cô ta chết không có chỗ chôn!”
Yêu Nghiệt nói xong, Ly Mộ Bạch cũng nới tay.
Đậu Đậu ho khan hai tiếng dữ dội, vì thiếu ôxy nên hai chân mềm nhũn, đầu cũng có chút choáng váng. May mà Yêu Nghiệt kịp thời đón lấy cô, cô mới không ngã xuống đất.
Ly Mộ Bạch sợ Yêu Nghiệt hối hận, nhanh chóng ôm Cơ Yêu Nguyệt biến mất, tất cả cuối cùng đã yên tĩnh trở lại, giống như chưa có gì xảy ra.
Đậu Đậu ổn định hơi thở, lập tức hỏi Yêu Nghiệt, “Cô ta là ai?”
Yêu Nghiệt chau mày, “Một người không quan trọng.”
“Nhưng người không quan trọng này nói anh là chồng cô ta!”
“Em tin sao?”
“… Không tin.”
Yêu Nghiệt cong môi, lập tức rũ bỏ sát khí, hắn cúi đầu hôn lên trán cô, dùng ngữ khí yếu ớt nói, “Ngoan ~”
“Ngoan cái đầu anh!”
Đậu Đậu đẩy hắn, vì bị khó thở rất lâu nên không nhịn được mà giơ chân đạp hắn, “Giải thích đi!”
“Trước khi gặp em, hình như… đã từng đính hôn thì phải? Khụ, có điều, anh nghĩ một chút, anh chỉ đồng ý đính hôn chứ không có lễ đính hôn.”
Đậu Đậu, “… Vậy nên nếu như anh không gặp em thì anh sẽ kết hôn với cô ta?”
Yêu Nghiệt cười khan ha ha hai tiếng, “Không phải anh gặp em rồi sao.”
Đậu Đậu không nói gì, quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh. Trong lòng cô vẫn còn có chút không thoải mái. Dưới sự dạy dỗ của lão già mất nết, cô căm hận nhất chính là người thứ ba. Cô cảm thấy phụ nữ mang danh nghĩa tình yêu chân chính đi phá hoại gia đình nhà người khác, khi đầu thai chuyển kiếp đều đáng nếm trải mùi vị bị cướp chồng!
Nhưng hiện giờ cô lại đi làm người thứ ba!
Tuy còn chưa đính hôn, nhưng như vậy có khác gì đính hôn đâu!
Nếu như không phải hai bên tình nguyện thì sẽ đính hôn sao?
Trên đời này chuyện mệt tim nhất chính là phát hiện ra bản thân lại trở thành loại người mình ghét nhất.
Đậu Đậu không muốn nói chuyện, trong thời gian rời khỏi sân bóng rổ, cô không muốn nhìn Yêu Nghiệt một chút nào.
Yêu Nghiệt đi đằng sau cô bày ra mặt vô tội, vì không đối diện nên hắn không nhìn ra được những dằn vặt này của vợ, chỉ nhìn lên vết hằn đỏ trên cổ của vợ mà xót xa.
Hắn thấy Thất ca của hắn chính là một tên đại ngốc, Cơ Yêu Nguyệt đê tiện như vậy cũng thích, rõ ràng là mắt rồng của huynh ấy mù rồi!
Ma thì đã sao?
Ma thì không tốt sao?
Hắn thấy vợ hắn rất tốt mà!
Hi vọng Thất ca có thể trông nom được Cơ Yêu Nguyệt, nếu không hắn thật sự sẽ giết ả!
Ly Mộ Bạch ở Long Cung xa xôi liên tiếp hắt xì hai tiếng, sau đó lắc lắc đầu, giúp Cơ Yêu Nguyệt đắp chăn lên.
Yêu Nghiệt đoán không sai, Ly Mộ Bạch thật sự thích Cơ Yêu Nguyệt, rất lâu rất lâu trước kia đã thích rồi.
Chỉ có điều hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, hắn thích Cơ Yêu Nguyệt, nhưng người Cơ Yêu Nguyệt thích, lại là Cửu Đệ của hắn…
Trong Long Cung, Binh Tôm Cua Tướng bơi qua lại, Ly Mộ Bạch thở dài, lặng lẽ vuốt đám tóc mai đang bị rối của ả, vừa định đứng lên, cánh tay liền bị người giữ lại.
“Cửu ca ca, huynh đừng đi!”
Ả kéo Ly Mộ Bạch lại, nhầm hắn thành Yêu Nghiệt.
Ly Mộ Bạch lặng lẽ thở dài, ngồi xuống nhẹ nhàng ôm ả vào lòng, “Được, huynh không đi. Huynh sẽ ở đây với muội.”
Cơ Yêu Nguyệt run run một hồi, lập tức đẩy Ly Mộ Bạch ra, “Mộ Bạch ca ca, muội xin lỗi. Vừa nãy muội nhận nhầm người rồi. Huynh… huynh đừng trách muội.”
Trong lòng Ly Mộ Bạch trống vắng, xua tay tỏ vẻ không sao, “Không sao, huynh quen rồi. Trong mười huynh đệ chúng ta, huynh là người giống Tiểu Cửu nhất.”
Giống… nhưng lại không phải.
Hắn rốt cuộc vẫn không thể thay thế vị trí của Tiểu Cửu trong lòng cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...