Đậu Đậu không hỏi nữa, nhưng bản thân Hà Chính Trực lại nhịn không được nói ra, “Thượng Quan Lăng Mạch, nam thần của Hội Tụy.”
Đậu Đậu à một tiếng, xong có chút chột dạ, nhìn trộm Yêu Nghiệt một cái. Thấy hắn không chú ý bên này, cô lặng lẽ thở phào một hơi.
Nhưng IQ khó có được của Hà Chính Trực sớm đã nhìn thấu tất cả, ha ha cười khan một tiếng vạch trần, “Em có bản lĩnh nhìn người khác thì có bản lĩnh đừng chột dạ chứ.”
Đậu Đậu liền khóc không ra nước mắt, “Em không nhìn nữa còn không được sao?”
Hà Chính Trực vỗ vai cô, ý tứ sâu xa nói, “Được.”
Thấy Đậu Đậu thật sự không nhìn nữa, cô ấy lại không nhịn được, đem bối cảnh gia đình tính cách sở thích của Thượng Quan Lăng Mạch nói một lượt.
Thượng Quan Lăng Mạch, nam, cao trên mét 8, con trai trưởng của Thượng Quan gia gia tộc chơi đồ cổ, tay đua xe chuyên nghiệp trẻ tuổi nhất Đế Đô. Học tập không ra sao, thể thao toàn năng.
Theo những gì bà chị Hà nói, Thượng Quan gia cũng là gia tộc có tiếng ở Đế Đô, nhưng có lẽ tiền đều tiêu hết vào đồ cổ rồi, vậy cho nên mới không thuộc tứ đại gia tộc.
Đậu Đậu nghe xong co rút khóe miệng, nháy mắt lạnh lùng biểu thị, “Em là phụ nữ đã có chồng, không hứng thú.”
Hà Chính Trực, “Chị còn chưa nói hết mà.”
“Em lại không cấm chị nói.”
Hà Chính Trực thua cuộc, kéo cổ tay Lạc Thi Nhã, “Lạc Lạc, cậu xem em ấy kìa”
“Tớ thấy Đậu Đậu nói rất đúng, cậu chính là loại người không giấu được chuyện gì.”
Lạc Thi Nhã sao lại đứng về một phía với Hà Chính Trực?
Cô ta là muốn tương thân tương ái với Đậu Đậu ok?
Có điều, Kim Đậu Đậu thích kiểu như thế này sao?
Đậu Đậu không biết Lạc Thi Nhã hiện giờ đã triệt để xấu xa biến thành người ngoài hành tinh không hại cô sẽ chết, rồi lại nhìn cái tên Lăng Mạch hay Mạch Lăng đó, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Thật ra cô hỏi Hà Chính Trực Thượng Quan Lăng Mạch tên là gì, không hoàn toàn là bởi cảm thấy cậu ta đánh bóng đẹp trai, mà là vì nhìn thấy người này, trong lòng cô thật sự cảm thấy kỳ lạ. Giống như hạt giống, vì sự xuất hiện của cậu ta mà nảy chồi đâm rễ.
Đậu Đậu bị suy nghĩ kỳ quái này dọa cho một trận, ngay tức khắc lắc lắc đầu, cúi đầu lấy nước từ dưới chỗ ngồi.
Nhất định là cô dạo này quá rảnh rỗi.
Tuy nhiên Đậu Đậu không biết rằng, trong khoảnh khắc cô cúi đầu lấy nước, người đang ở trên sân bóng rổ cũng dừng lại, quay đầu nhìn cô một cái.
Đậu Đậu không nhìn thấy, nhưng Yêu Nghiệt lại thấy.
Người kia nhìn vợ hắn một cái, sau đó nhảy lên cho bóng vào rổ, giữa phần eo bụng cũng có Nhiễu Lan Đằng!
Con ngươi Yêu Nghiệt thu nhỏ lại, cậu ta là người ma tộc! Lẽ nào… vợ phải thức tỉnh rồi?
Không, sẽ không, gần đây hắn đều khống chế linh lực trong cơ thể cô, hiện giờ cô chỉ là một đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh!
Hay là có thời cơ gì khác nữa?
Yêu Nghiệt không dám cược, điều khiển da rắn trên người Đậu Đậu để lộ ra một chút cổ chân, phát hiện Nhiễu Lan Đằng vẫn ở trạng thái yên tĩnh như cũ, lúc này mới thở phào một tiếng, quyết định để Lăng Đầu Thanh về Yêu Đô xem tình hình lần nữa.
Nhưng thám tử nguyện tới ma tộc cũng đã về rồi, nếu không hắn sẽ không nhịn được mà đích thân tới đó điều tra.
Tiếng còi phân định vang lên, “Kết thúc thi đấu, 49:23, Hội Tụy thắng!”
Tập thể chị em trung học Hội Tụy hò reo, không biết có phải Đậu Đậu bị ảo giác không, cái người tên Thượng Quan Lăng Mạch kia đang nhìn cô.
Đậu Đậu không dám nhìn đối phương, luôn cảm thấy trong lòng có gì đó bất ổn.
Cô nhìn về phía Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt rõ ràng cũng đang nhìn Thượng Quan Lăng Mạch.
Lẽ nào, Thượng Quan Lăng Mạch đó có gì không đúng?
Không chờ Đậu Đậu nghĩ kỹ, Hà Chính Trực đã vỗ cô, “Sao lại đơ ra vậy? Đi thôi!”
Đậu Đậu hoàn hồn, nhìn mọi người đều đang đi về trung tâm của sân bóng rổ, cũng đứng lên đi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...