Tiểu Bạch làm động tác tay giữ im lặng, sau đó cúi đầu, biểu cảm rất nghiêm túc cởi bỏ dây lưng của Trương Khải Bình.
Động tác của cô nói cho Trương Khải Bình biết việc cô sắp làm là chuyện mà trước kia bọn họ hầu như ngày nào cũng làm.
Trương Khỏi Bình kinh ngạc tới đơ người, vừa sợ người bên ngoài xông vào, lại sợ Tiểu Bạch thật sự làm như vậy. Không có cách nào khác, chỉ có thể nói với giọng nhỏ nhất gọi cô ấy, “Dừng lại, mau dừng lại!”
Tiểu Bạch không để ý anh ta, rút bỏ dây lưng, ngón tay thon dài cởi bỏ cúc quần.
Trương Khải Bình nhắm mắt lại, tay bị trói phía sau lưng, bắt đầu liều mạng tìm cách cởi dây thừng.
Tiểu Bạch cởi quần của anh ta, dừng lại, vòng tay ra phía sau cởi khóa váy.
Yết hầu Trương Khải Bình rung rung, động tác tháo dây thừng càng lúc càng vội vã.
Vệ sĩ nhà họ Tô này cũng thật là, không thể tùy ý trói được sao! Buộc nút khó gỡ như thế này là muốn làm cái gì đây?
Càng vội vàng càng không cởi được, anh ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiểu Bạch cởi bỏ quần áo, từng bước từng bước đi tới.
Trương Khải Bình lo lắng tới đổ mồ hôi, thân dưới đột nhiên bị nắm chặt, không thể khống chế được mà phản ứng lại.
Tiểu Bạch nới lỏng tay, cười một cái.
Trương Khải Bình xấu hổ, vội vàng dâng đầu gối lên để che chỗ nào đó.
Hiện giờ tư thế của anh ta vô cùng xấu xí, ngồi trên đất, hai tay bị trói sau lưng, đầu gối nhô lên phía trước, hận không thể thu nhỏ thành một cục tròn.
Anh ta đã đoán được phần nào, chủ ý quái quỷ này nhất định là cô Kim đưa ra!
Tuy trước kia phong cách của cô cũng coi là bốc đồng, nhưng lúc đó cô cần phải tu bổ hồn phách, căn bản không thể khống chế được bản thân. Nhưng hiện giờ cô đã khỏi rồi, cô đã là Tiểu Bạch dịu dàng hiền thục thường ngày rồi. Vậy nên, Tiểu Bạch hiện giờ tuyệt đối không thể nghĩ ra phương pháp như thế này!
Trương Khải Bình đoán không sai, nhưng hiện giờ cũng không phải là lúc đoán cái này, vấn đề bây giờ là Tiểu Bạch một lòng muốn xử anh ta!
Anh ta có che đậy lại thì cũng làm sao có thể che được, Tiểu Bạch có yếu ớt thế nào thì đối phó với một nam nhân bị trói vẫn là thừa sức.
Tiểu Bạch rút ra một dây giày vốn dĩ là trói tay của anh ta, dùng lực kéo mắt cá chân của Trương Khải Bình ra, anh ta triệt để dang rộng hai chân nằm trên thảm.
Tiểu Bạch trước khi trèo lên do dự một lúc, sau đó cắn răng, “Á!”
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ phòng ngủ, dì Vương khẳng định, “Là tiếng của tiểu thư! Mau! Mau phá cửa!”
Tiếng phá cửa vang lên, Trương Khải Bình hoàn hồn. Anh ta hít thật sau dùng lực vùng ra khỏi dây, trên cổ tay bị xước. Trương Khải Bình không nghĩ được tới đau đớn, vội vàng tóm lấy cái chăn trùm lên người Tiểu Bạch.
Cửa phòng ngủ mở ra, dì Vương lập tức xông vào bên trong trước. Theo sau là đám vệ sĩ rầm rập tới, cũng vây lấy cửa phòng.
Dì Vương chỉ nhìn một cái, tam quan triệt để nổ tung, vội vàng quay đầu, “Đi ra, các người đi ra hết cho tôi!”
Đám vệ sĩ nối đuôi nhau tản đi, trừ dì Vương đang dữ tợn ra thì chưa nhìn thấy gì hết.
Đây là tình huống gì đây hả?
Tại sao một lúc không gặp mà tiểu thư nhà mình lại bị khuất phục như vậy rồi?
Còn trời phật phù hộ, lần này bà ấy muốn đổ oan cho viên cảnh sát cũng không có mặt mũi nào mà đổ oan.
Tiểu Bạch bộ dạng đau đớn, vừa nhìn thấy dì Vương xông vào, nhất thời sợ hãi hoang mang, “Dì Vương, tại sao dì lại vào đây?”
Nhìn thấy Tiểu Bạch ngốc nghếch muốn đứng dậy, Trương Khải Bình ôm chặt, “Đừng động đậy.”
Tiểu Bạch sau khi phản ứng lại, vội vàng nghe lời không cử động, nghĩ một lát lại ngồi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...