Trải qua hơn một tháng đại cải cách thay máu cắt giảm nhân sự, Niệm Nô Kiều đã có được sự thay đổi hoàn toàn. Một hàng soái ca phục vụ đứng ở cửa Niệm Nô Kiều, mỗi một cử động đều phong độ khí chất.
Yêu Nghiệt đỗ xe ở bãi gửi, cùng Đậu Đậu vào trong. Lúc đi qua, một hàng oppa chân dài mặc đồng phục lễ tân nối nhau cúi đầu, đồng thanh hô, “Chào tổng tài!”
Đậu Đậu chân trái đá chân phải, suýt chút nữa thì làm mình ngã. Yêu Nghiệt nhanh tay nhanh mắt đón lấy eo của cô, như vậy mới không mất mặt trước toàn thể nhân viên.
Lại nói hai đứa trẻ trên đường đi đã rất tự do rồi, vừa tới bãi đỗ xe, liền bị Lăng Đầu Thanh đích thân đưa tới văn phòng làm việc của Đậu Đậu.
Nói chung có Yêu Nghiệt ở đây, Đậu Đậu sẽ không mất mặt, sau khi đứng vững liền thở phào, nói, “Được rồi, sau này đừng gọi tôi là tổng tài nữa, từ này nghe thật sự khó chịu.”
Lâm Phong mặc vest đứng ở bên cạnh, nghe Đậu Đậu nói như vậy, khó hiểu hỏi lại, “Không gọi tổng tài thì gọi là gì?”
“Gọi bà chủ!”
Lâm Phong, “Vâng… bà chủ.”
Bà chủ?
Cũng không khá hơn tổng tài là bao!
Hơn nữa gọi bà chủ, đã không còn hợp thời nữa rồi!
Vừa nhìn nét mặt trầm tư đó của Lâm Phong, Đậu Đậu đã biết chuyện này chắc chắn là có nguyên nhân.
Vì lần trước lúc tới Niệm Nô Kiều mọi người vẫn còn gọi cô Kim tổng. Đột nhiên đổi thành tổng tài, nhất định có nguyên nhân!
Có điều nể tình Lâm Phong con người thật thà, không nên chất vấn ở trước mặt nhiều cấp dưới như vậy.
Hỏi mà ngữ khí nhẹ, bọn họ sẽ không cảm thấy cô uy nghiêm.
Hỏi mà ngữ khí nặng, sau này cô không ở đây, Lâm Phong làm sao quản lý được Niệm Nô Kiều?
Vậy nên Đậu Đậu nói một câu gọi là bà chủ, sau đó liền bước vào trong thang máy, “Vị khách ở đâu rồi?”
Lâm Phong vội vàng đi theo, “Trong phòng làm việc của ngài.”
Đậu Đậu khóe miệng giật giật, vội vàng nhìn Yêu Nghiệt__Lăng Đầu Thanh đưa bọn trẻ đi đâu?
Yêu Nghiệt cong môi, cúi đầu nhẹ nhàng cắn tai cô, “Ở phòng làm việc của em.”
Nói xong thấy cô lo lắng, hắn vội vàng nắm chặt tay cô.
Lâm Phong bị hành động ân ái này công kích, thầm lặng đứng trong góc thang máy cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại. May là chưa tới hai phút thang máy đã tới rồi, nếu không, anh ta thật sự không biết ngoài nhìn ra còn có thể để mắt nhìn đi đâu nữa.
Đậu Đậu bị cắn tai, bị nắm tay, một bên trái tim thiếu nữa đập thình thịch, một bên lại rơi vào tự mình ghét bỏ.
Cô và Yêu Nghiệt lăn giường cũng bảy tám bận rồi cũng nên?
Đều là vợ chồng già rồi, bị hắn cắn tai nắm tay sao lại vẫn không kiềm chế được vậy?
Còn ở trước mặt cấp dưới nữa, mặt mũi cô để ở đâu đây?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu nuốt đau thương, nghe thấy thang máy “Tinh” một cái, vội vàng chuyển chủ đề, “Lâm Phong này, sao mọi người đột nhiên thay đổi gọi tôi tổng tài vậy?”
Lâm Phong bị gọi tên, lúc này mới kết thúc việc nhìn giày thể thao. Song không chờ anh ta giải thích, Lăng Đầu Thanh nghênh đón liền nói, “Là tôi thay đổi đó, vì gọi là tổng tài khá cao sang!”
Đậu Đậu, “...”
Nếu như Lăng Đầu Thanh quyết định, vậy thì có thể giải thích được hết rồi. Dù sao gã cũng giống như Tên Ngốc, cũng là đường não chạy thần kỳ. Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu cô là tổng tài, vậy Yêu Nghiệt là gì? Anh chàng yếu ớt bị tổng tài bao nuôi sao?
Phát giác được suy nghĩ của vợ, Yêu Nghiệt nhếch mép, vội vàng mở miệng, “Đậu Đậu đã quyết định mọi người gọi là bà chủ rồi, vậy nên sau này những chuyện vô vị như vậy đừng có làm nữa.”
Lăng Đầu Thanh vội vàng, “Dạ vâng Đại… Dạ vâng thưa anh, không vấn đề thưa anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...