Ngay từ lúc bắt đầu, mọi ngươi đều không biết lai lịch của Tiểu Bạch, hồn phách của cô ta bị chia thành bốn phần, rốt cuộc là ai, làm sao lại “chết”, đến cả bản thân cô ta cũng không biết.
Cho nên mọi người mới vô thức cho rằng cô ta đã chết.
Đậu Đậu nghĩ đến đây, khẽ thở dài, sau đó kéo cửa, muốn đi nói cho Trương Khải Bình biết.
“Chờ chút, đừng nói với anh ta.”
Yêu Nghiệt đột nhiên cất tiếng, Đậu Đậu sững lại, “Tại sao lại không nói cho anh ta? Anh ta cũng rất lo lắng cho Tiểu Bạch.”
Yêu Nghiệt cau mày, “Trước khi Tiểu Bạch đi, rõ ràng có cơ hội nói với Trương Khải Bình cô ta chưa chết nhưng cô ta lại không nói, chỉ nói với em cô ta tên là Tô Thính Vũ. Cô ta không hề muốn Trương Khải Bình biết.”
Đậu Đậu suy nghĩ một lúc, “Đúng! Tiểu Bạch đã đi rồi Trương Khải Bình mới muốn giữ cô ấy lại, không nên nói cho anh ta biết! Để anh ta lo lắng đi!”
Đậu Đậu quyết định như vậy, nhìn Tên Ngốc, “Cậu cũng không được nói cho anh ta!”
Tên Ngốc đắn đo rồi cũng đồng ý, định thần lại lập tức hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mà con nghe không hiểu gì cả?”
Khóe miệng Đậu Đậu co rút, khó khăn kiên nhẫn giải thích, “Tiểu Bạch chưa chết, cô ấy chỉ bị thương, hồn phách rời khỏi cơ thể, hơn nữa có vẻ như tuổi thọ chưa tận cho nên hiện giờ cô ấy bị Trương Khải Bình ngủ cùng đến biến thành một, có nghĩa là… quay về rồi.”
Tên Ngốc chợt tỉnh ngộ, “Ồ, hóa ra còn có thể như vậy à?”
“Cậu nhất định đừng nói cho Trương Khải Bình biết! Trước đây anh ta có Tiểu Bạch rồi còn đi xem mắt, chơi chán rồi liền chạy đi tìm người khác… Cho nên không được nói cho anh ta!”
Tên Ngốc gật đầu như gà mổ thóc, “Vâng, con đảm bảo sẽ không nói cho anh ta, đánh chết con cũng không nói cho anh ta!”
Vì thế Yêu Nghiệt vẫn chưa biết gây ra hiểu lầm cho người ta chính là bản thân mình, lại còn tặng thêm cho người ta mấy hòn đá cản chân!
Cũng may Trương Khải Bình không biết Yêu Nghiệt đã ôm một ba con sói đến bôi nhọ anh, nếu không có lẽ đã xách dao tới rồi…
Hơn nữa anh ta căn bản không hề biết Tiểu Bạch vì câu nói khó hiểu của Vương Đại Vũ mà hiểu lầm anh ta. Cho nên Trương Khải Bình dù thế nào cũng nghĩ không ra, tại sao trước khi đi Tiểu Bạch không hề chịu nói một câu với anh. Là sống là chết hay đi đâu, cũng nên để lại tin tức cho anh chứ?
Cô chỉ để lại một cái tên, Tô Thính Vũ.
Ha ha ha, Tô Thính… Chờ chút, nửa năm trước, anh được Cục cảnh sát phải đi điều tra một vụ án hủy hoại dung nhan người khác, tên người bị thương hình như chính là Tô Thính Vũ.
Trương Khải Bình vội vàng đứng dậy bật máy tính, chân tay loạn xạ, không cẩn thận làm vỡ cốc nước thủy tinh. Cả một cốc nước ấm đều đổ sạch lên mặt bàn phím, mạch điện phát ra từng tiếng lẹt xẹt, màn hình máy tính vừa lóe lên một cái liền hoàn toàn cháy khét.
Khi người ta đen đủi thì đến uống cốc nước lạnh cũng bị mắc răng, khó khăn lắm mới nghĩ ra được chút đầu mối, thế là xong, máy tính cháy rồi!
Trương Khải Bình cảm thấy bản thân chính là một gã Iser, nhưng ít ra anh cũng đã biết nên đi theo hướng nào để nỗ lực. Anh ôm máy tính, chạy xuống tầng dưới đem đi sửa chữa.
Đậu Đậu trước khi ngủ, từ trong đôi mắt mèo nhìn thấy Trương Khải Bình ôm máy tính chạy vào thang máy, không nhìn rõ cho nên nhìn Yêu Nghiệt một cái, “Anh ta làm gì thế?”
“Không biết, không quan tâm anh ta.”
“Ờ.”
Trương Khải Bình tìm được một tiệm sửa máy tính, biết được đến buổi trưa ngày hôm sau mới có thể sửa được, nhất thời có chút nôn nóng, “Bây giờ sửa ngay có được không? Tôi phải dùng ngay bây giờ!”
Chủ tiệm nhìn anh ta một cái kì quặc, “Anh hai à, anh xem đồng hồ đi, mười giờ đêm rồi đấy! Cho dù tôi có tăng ca thì giờ này lẽ ra cũng nên về rồi chứ? Anh mà thật sự gấp thì tìm nhà khác sửa đi.”
Trương Khải Bình không biết làm sao, chỉ có thể để máy tính ở lại tiệm sửa đó trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...