Hóa ra, vợ của thầy Mục là một người vợ xinh đẹp nhưng lười biếng, không biết làm gì cả. Cho nên chút tiền lương của thầy Mục, trừ nuôi một người vợ đẹp ra, thật sự là không còn thừa lại bao nhiêu để biếu mẹ mình.
Mục Quốc Đống là một người hiếu thuận, không nhìn nổi nên đã nói em dâu mấy lần. Nhưng người phụ nữ kia không phải là ngọn dầu cạn đèn, bị gã nói thì lại nói với thầy Mục là Mục Quốc Đống phi lễ với cô ta.
Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thầy Mục đương nhiên là tin vợ mình rồi!
Hơn nữa, người anh trai đó của anh ta đã ba mươi mấy tuổi rồi còn chưa có vợ, nhất thời nổi lên ý xấu với vợ anh ta thì cũng quá bình thường. Vì vậy thầy Mục tin, nhưng ngại vì tình anh em, ngoài mặt cũng không nói gì, chỉ bảo vợ anh ta bình thường không có chuyện gì thì chịu khó đi ra ngoài, đừng có đi lại trước mặt anh trai anh ta nữa. Nhưng vợ anh ta không đi ra ngoài còn tốt, vừa ra ngoài thì lúc nào cũng cắm cho thầy Mục ba bốn cái sừng được.
Chuyện nói tới đây, thật thật giả giả, giả giả thật thật, đừng nói là Trương Khải Bình không tin, ngay cả Tên Ngốc cũng không tin.
Nhưng hai mẹ con người ta đã thống nhất lời khai, đều nói là con dâu ở bên ngoài không đứng đắn, về nhà còn đánh chửi mẹ già, cho nên con trai lớn của bà ấy mới không chịu được, giúp bà ấy dùng chày cán bột đánh chết con dâu.
Nói xong sợ mấy cảnh sát không tin, bà cụ còn bổ sung nói, “Lỡ tay.”
Một đám cảnh sát bị hai mẹ con giết người rồi còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng này làm cho giận đến phải cười, vừa gọi điện thoại cho người nhà của cô con dâu bị hại kia, vừa nhìn bọn họ đứng cạnh nhau.
Trước kia bọn họ luôn cho là giết người đáng sợ. Nhưng bây giờ tất cả bọn họ đều thay đổi cách nhìn rồi. Giết người không đáng sợ, đáng sợ là giết người còn một lòng một dạ cảm thấy mình đúng. Loại tam quan này thật sự là xiêu vẹo đến tận nhà bà nội rồi.
Thương thay cho đôi vợ chồng đã chết kia, gặp phải người trong nhà không hiểu pháp luật không hiểu chuyện như vậy, chết mới là một loại giải thoát!
Hóa ra sự thật chân chính, không khác với bọn họ đoán lắm, khụ, có điều nhiều hơn bọn họ đoán một chút.
Bà cụ đó nói bà ta sớm đã mất chồng, đầu tắt mặt tối nuôi hai đứa con trai khôn lớn. Sau khi khôn lớn rồi thì sao, hai đứa đều thi đỗ vào đại học Đế Đô, nhưng bà ta chỉ có thể cho một đứa con trai đi học, cho nên liền kêu con trai lớn nhường cái suất này cho con trai nhỏ. Bởi vì truyền thống đạo đức của Cửu Châu chính là lớn phải nhường nhỏ.
Tên Ngốc nghe đến đây, khóe miệng không nín được mà giật giật, yên lặng cảm tạ trời xanh. May quá may quá, bản thiếu gia đây là con út!
Sau đó, bà cụ kia tiếp tục nói.
Sau này con trai nhỏ tốt nghiệp, đến Thánh Phong làm giáo viên. Anh ta có tiền rồi, anh ta phải nuôi bà ta đúng không? Anh ta không chỉ phải nuôi bà ta, anh ta còn phải nuôi anh trai mình nữa. Bởi vì làm người phải hiểu được báo ơn.
Năm đó anh ta có thể học đại học cũng chính là anh trai anh ta nhường cho, cho nên anh ta nuôi anh trai mình cả đời cũng là chuyện đương nhiên.
Một đám cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, không biết nói cái gì cho đúng. Đây chẳng lẽ không phải là lừa dối đạo đức à?
Tên Mục Quốc Đống đó suốt ngày ham cờ bạc gái gú, gã chính là một cái động không đáy, như vậy cũng muốn em trai mình nuôi hả?
Bà cụ này nhìn cũng coi như ôn hoà, nhưng tam quan thì thật đúng là như chó gặm rồi.
Sau đó thì không khác bọn họ đoán là bao, thầy Mục không chỉ phải nuôi vợ, còn phải lấp cái động không đáy này. Đương nhiên, nếu như cái động không đáy này biết tốt xấu thì cũng thôi đi, anh ta nuôi hắn cũng coi như là báo ơn.
Không phải chỉ mỗi như vậy, mà cái động không đáy này cảm thấy anh ta làm gì cũng là nên làm. Thậm chí gã cảm thấy mình không cưới được vợ thì em trai gã ta nên bảo vợ mình đến hầu hạ gã. Dù sao bình thường em trai không ở nhà, em dâu cũng nhàn rỗi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...