Hai tay Yêu Nghiệt chống ở hai bên người Đậu Đậu, rất vô tội rất thản nhiên, “Anh không động thủ mà.”
Đậu Đậu phẫn nộ, “Anh như vậy còn gọi là không động thủ hả?”
Yêu Nghiệt cong môi cười xấu xa, không nói gì, eo dùng sức chuyển động, cúi đầu hoàn toàn nuốt hết nghi vấn của Đậu Đậu vào trong bụng.
Hắn thật sự không động thủ, toàn bộ quá trình đều không động thủ. Nhưng cho dù hắn không động thủ thì cuối cùng Đậu Đậu vẫn bị giày vò thành phế nhân.
Yêu Nghiệt chiếm được tiện nghi, bế ngang cô lên, sau đó đá cửa ra, đi về phía phòng tắm. Đậu Đậu không còn sức, chỉ có thể mặc hắn, lúc ngâm ở trong nước nóng còn đang suy nghĩ rốt cuộc là chuyện gì.
Vừa lên đến giường, thật sự là buồn ngủ không chịu nổi nữa. Trước khi ngủ, Đậu Đậu nhìn chằm chằm bộ da rắn kia muốn hỏi có phải là Yêu Nghiệt giở trò quỷ không.
Yêu Nghiệt nhận ra vội vàng xích qua, hôn lên trán cô, đánh đòn phủ đầu, “Vợ, chuyện tối nay không thể trách anh được. Là em này nọ trước, cho nên anh mới này nọ theo. Mọi người đều là người lớn rồi, kìm nén nhiều ngày như vậy, muốn là rất bình thường. Tóm lại, anh sẽ không cười nhạo em đâu.”
Đậu Đậu lập tức phẫn nộ, “Ai muốn hả? Ngủ!”
Vừa rồi cô định nói cái gì nhỉ?
Bị Yêu Nghiệt cắt ngang như vậy, quên sạch rồi.
Haizz, thôi vậy, nếu đã quên, vậy xem ra cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.
Thật sự đây là độ tuổi mộng xuân của cơ thể này sao? Cơ thể này mặc dù còn một hai tháng nữa mới trưởng thành, nhưng ở thời cổ đại đã sớm là mẹ của ba bốn đứa bé rồi!
Cho nên, ừm… có thể.
Yêu Nghiệt giấu hai món da rắn đi, vỗ lưng vợ thấy cô ngủ rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt nữa thì để cho vợ phát hiện ra tác dụng của da rắn rồi! Xem ra sau này không thể tùy tiện dùng da rắn nữa. Ngộ nhỡ bị vợ phát hiện ra, vậy thì lợi bất cập hại rồi!
Yêu Nghiệt quyết định xong, dịch dịch qua ôm vợ vào lòng, ngủ mất.
Sáng sớm ngày hôm sau, một người một yêu bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc. Tối qua trước khi ngủ, Đậu Đậu đặc biệt để đồng hồ báo thức bảy giờ, cô phải đi học, thuận tiện đi quản chuyện bao đồng chút chút.
Yêu Nghiệt bị đồng hồ báo thức làm ồn, giơ tay lên ném cái thứ đồ reng reng reng kia vỡ thành mảnh vụn. Đậu Đậu mở mắt ra nhìn thấy một màn này, lập tức hận không thể cắn hắn hai cái cho hả giận.
Sao tối qua cô lại mềm lòng cho hắn ngủ giường chứ?
Cái tên háo sắc một lời không hợp liền làm chuyện người lớn này!
Đậu Đậu nhấc chân lên đạp hắn xuống giường, cầm đồng phục học sinh dùng tốc độ ánh sáng mặc xong, sau đó nói với Yêu Nghiệt đang đần mặt trên thảm, “Em đi học đây, anh trông nhà đấy! Còn nữa, anh tiếp tục ngủ phòng khách cho em!”
Yêu Nghiệt, “... Vợ, không cần ác như vậy chứ? Em nhìn đi, tối qua mầm đậu còn không tỉnh.”
Đậu Đậu không muốn để ý hắn, đeo cặp sách đi ra ngoài.
Yêu Nghiệt thở dài, “Haiz...”
Trước kia không theo đuổi được vợ thì đau khổ trong lòng, bây giờ theo đuổi được vợ rồi, sao trong lòng lại càng đau khổ hơn chứ?
Thôi đi, bế con nhanh chóng đuổi theo thôi. Bây giờ con ma kia không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là người kia. Không, sau khi gã làm ra chuyện như vậy thì gã đã không thể được gọi là người nữa rồi...
Đậu Đậu đến trường, quả nhiên Trương Khải Bình đã gọi thầy Mục để hỏi rồi. Vẫn là phòng học trước kia trường học dùng để giải quyết tranh chấp cho cô và Kim San, Trương Khải Bình dẫn theo hai cảnh sát, đang vặn hỏi thầy Mục.
Thầy Mục vừa vào, Tiểu Bạch đã nói cho Trương Khải Bình biết cô ta không nhìn thấy hồn ma sau lưng thầy Mục rồi.
Mục Quốc Đống mặc bộ vest bình thường thầy Mục hay mặc nhất, hành vi cẩn thận chặt chẽ. Trương Khải Bình không nhìn ra điều gì khác thường, sốt ruột nghĩ, bạn học Kim Đậu Đậu rốt cuộc làm sao thế? Sao còn chưa đến chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...