Yêu Nghiệt ôm eo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Không được, quá nguy hiểm, những người phàm đều không tin quỷ thần, em làm như vậy người ta sẽ tố cáo em tội quấy nhiễu đấy!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Em lén bắt, bọn họ không nhìn thấy đâu.”
Yêu Nghiệt tìm lý do, “Bây giờ em chỉ là một tán tu, tán tu muốn bắt yêu thì phải có chứng chỉ hành nghề bắt yêu, em có không? Em có không?”
Đậu Đậu bị Yêu Nghiệt làm nghẹn họng, nhất thời không nói được gì.
Sau đó cô cãi lại, “Đó là đạo sĩ bắt yêu muốn thu tiền, em không đòi tiền của thầy ấy, hoàn toàn là vì dân trừ hại không được à?”
Yêu Nghiệt hiếm khi cương quyết, không nói hai lời vác cô lên, dùng yêu lực biến mất trong nháy mắt.
Con ma nam sau lưng thầy Mục quay đầu nhìn Đậu Đậu một cái, vẻ mặt nặng nề, không biết nghĩ cái gì...
Đậu Đậu trở về phòng 912, vẫn còn đang tâm tâm niệm niệm về con ma kia. Yêu Nghiệt chỉ có thể gọi một bàn lớn đồ ăn để chặn miệng cô trước.
Hắn không hiểu tại sao vợ không thể sống yên ổn đợi tu luyện thành công rồi hãy đi xen vào chuyện người khác chứ? Bây giờ như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào? Còn gửi tin nhắn nói cho hắn biết?
Sao hả? Không biết có hắn ở đó sẽ an toàn hơn à?
Đậu Đậu cắn thịt, dường như nhìn ra được chất vấn trong mắt Yêu Nghiệt. Cô suy nghĩ một chút, ôn hòa nói, “Em biết là anh sợ em gặp nguy hiểm, vậy… cùng lắm là lúc em bắt yêu gọi anh là được chứ gì? Nhưng anh phải bảo đảm chỉ ở bên cạnh nhìn, không được ra tay.”
Yêu Nghiệt cười lạnh một tiếng, không nói gì cả.
Khí thế của Đậu Đậu yếu đi, “Vậy… vậy lúc nguy hiểm thì anh nhúng tay vào nhé?”
Khụ, khí thế nói chuyện của cô sao lại yếu như vậy chứ? Chẳng lẽ là sau khi trọng sinh thì thật sự thay đổi, biết nhìn sắc mặt người khác rồi à?
Hay là Yêu Nghiệt quá quan trọng, quan trọng đến nỗi cô sẵn lòng yếu thế?
Ừm, cô suy nghĩ một chút, vẫn tương đối vui lòng thừa nhận cái thứ hai...
Yêu Nghiệt gắp thức ăn cho con trai con gái, nghe Đậu Đậu nói như vậy chỉ dừng một chút, sau đó… vẫn giữ im lặng như cũ.
Đậu Đậu lập tức phát cáu, “Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của em rồi đấy! Nếu không những ác yêu ác quỷ kia đều bị anh ung dung giải quyết hết, em đi còn có ý nghĩa gì chứ? Một chút cảm giác thành tựu cũng không có!”
Yêu Nghiệt nhướn mày, “Em muốn bắt yêu?”
“Đúng!”
“Em muốn có cảm giác thành tựu?”
“Đúng!”
Đậu Đậu đáp xong hai câu này, nghĩ ra con Xà yêu chết tiệt này trước giờ luôn là kẻ bụng dạ đen tối, cô có một loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, cô nói xong không bao lâu, Yêu Nghiệt cầm một tờ khăn giấy lau lau tay.
Động tác của hắn thong thả ung dung, giống như đang lau một món hung khí.
Hả, hung khí?
Tại sao lại nghĩ hơi xiêu vẹo nhỉ?
Mặc kệ đi, tóm lại hắn lau tay như vậy giống như một tên sát nhân tội ác tày trời ấy!
Tên sát nhân lau tay xong, động tác tao nhã, ung dung đi tới trước sô pha, sau đó nhàn rỗi nằm xuống, nói “Được rồi, có thể bắt rồi.”
Đậu Đậu lập tức đần mặt ra, “Anh có ý gì?”
“Không phải vợ muốn bắt yêu à? Nào, bắt anh đi, anh chính là yêu đây. Anh bằng lòng ngày nào cũng bị em bắt một trăm lần.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Con Xà yêu chết tiệt, một ngày không khua môi múa mép thì anh sẽ chết à? Thứ em nói là yêu! Ác yêu!”
Yêu Nghiệt lập tức đổi thành vẻ hung thần, thành thật nói, “Đủ ác rồi chứ?”
“... Em không muốn nói chuyện, em muốn yên tĩnh.”
Đậu Đậu đặt đũa xuống, lau tay cho hai đứa bé xong, trở về phòng, để lại hai đứa bé đáng yêu, còn có một lão yêu nam không hiểu gì ở phòng khách đưa mắt nhìn nhau.
Khụ, bọn họ đều là yêu, bọn họ không hiểu bắt yêu rốt cuộc có gì vui cả
Vì vậy cuối cùng vấn đề có bắt yêu hay không, vì sự ầm ĩ vô lý của Yêu Nghiệt mà nói được một nửa thì bị buộc phải gác lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...