Phát thanh viên đầu tiên là báo cáo tỉ mỉ về tình hình chính phủ Cửu Châu phong tỏa núi, sau đó tuyên dương dự báo không cần đoán cũng biết của Cục địa chấn, cuối cùng tổng kết lại: Kết thúc phong tỏa núi, khu du lịch mở lại bình thường.
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Chậc, phong tỏa nhiều năm như vậy, Cục địa chấn chỉ đoán đúng có lần này.”
Sau đó cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nếu đã kết thúc phong tỏa núi rồi, vậy Tên Ngốc cũng nên trở lại rồi chứ. Xe học đi gì đó, có thể sai cậu ta mua.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu tìm điện thoại gọi điện cho Tên Ngốc, bảo cậu lúc về nhớ đi dạo cửa hàng chút, mua giúp con trai cô cái xe tập đi.
Lúc đó Tên Ngốc đang cùng đám người lão già mất nết ở quán ăn, nhận được điện thoại vội vàng như kẻ gian chạy lạch bạch ra ngoài. Sau đó vâng vâng vâng đồng ý, lại chạy trở lại tiếp tục ăn.
Vong Trần không hề nghi ngờ với việc tiểu đồ đệ ra ngoài gọi điện thoại, theo hắn thấy, tiểu đồ đệ ra ngoài nhiều ngày như vậy rồi, gọi điện thoại cho người nhà là quá bình thường. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không dễ gì mới phát hiện ra đồ đệ là một hạt giống tốt, cứ để cậu ta quay về học hành như vậy thật lòng không nỡ mà!
Vì vậy Vong Trần xoắn xuýt cả bữa tối, lúc gần đi, vẫn không nhịn được nói với Diệp Tinh Trạch. “Hay là sư phụ đi gặp lệnh tôn nhé? Xem có thể thuyết phục anh ta, cho con tiếp tục ở lại núi Đạo Vương không?”
Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, thầm nghĩ sao người không sớm làm như vậy đi, nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn khéo léo, “Không được không được, sư phụ, người nhà con hoàn toàn không tin những thứ này. Con… con chăm chỉ học hành vẫn hơn.”
Vong Trần hối hận không ngừng than thở, cuối cùng không còn cách nào, vẫn gọi xe giúp Diệp Tinh Trạch tiễn cậu ta đi.
Lúc Diệp Tinh Trạch ngồi lên xe, Vong Trần vẫn ở bên ngoài mòn mỏi nhìn cậu ta, trong lòng vô cùng hối hận. Sớm biết đồ đệ này có tố chất như vậy, ban đầu sẽ không cho nó xuống núi rồi. Chuyện mình không làm được, thật sự hy vọng đồ đệ của mình có thể thực hiện giúp mình.
Haiz...
Chỉ trách mình ban đầu mắt kém, hoàn toàn không nhìn ra.
Thấy Diệp Tinh Trạch đi rồi, Vô Ngân Vô Ưu vội vàng giục sư phụ trở về núi Đạo Vương. Nguyên nhân ấy hả, ừm, lão già mất nết uống đến vui rồi, cứ đòi đến Cục bắt yêu tìm tiểu đồ đệ của ông ấy, còn nói phải mang theo cả của hồi môn mà ông ấy chuẩn bị đi nữa.
Những sư huynh đệ khác vừa nghe thấy, ào ào tò mò rốt cuộc sư phụ đã chuẩn bị của hồi môn gì cho sư muội.
Chỉ có Vô Ngân Vô Ưu sởn tóc gáy, không nói hai lời chung một chiến tuyến, “Sư phụ, người không thể đi được!”
Đùa nhau à, nếu như sư phụ đi rồi phát hiện ra sư muội không có ở đó, còn không nhốt bọn họ lại sao!
Râu trắng của lão già mất nết dính lên đạo bào màu trắng, liếc mắt thấy phía trên còn dính không ít rượu, ông ấy lảo đảo nhìn Vô Ngân Vô Ưu một cái, lập tức mất hứng nói, “Tại sao? Đồ đệ của ta, ta đưa của hồi môn cho nó thì làm sao? Ta không tin, đồ… đồ đệ của ta còn có thể chê!”
Vô Ngân Vô Ưu vội vàng nói, “Không ạ không ạ, sư muội làm sao lại chê của hồi môn của người được chứ? Nhưng mà sư muội bây giờ đang ở chỗ người ta. Sư phụ đi đưa của hồi môn, há chẳng phải là tỏ ra rất muốn gả sư muội đi à?”
Lão già mất nết chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, “Muốn gả thì làm sao? Ta chính là hận không thể lập tức gả nó cho Lạc Lê đấy!”
Vô Ngân Vô Ưu đưa mắt nhìn nhau, rối rít không biết nói cái gì cho phải.
Thấy lão già mất nết nằng nặc đòi đón xe đến Cục bắt yêu, Vô Ưu chợt nghĩ ra, vội vàng mở miệng, “Muốn gả không hay đâu! Như vậy sẽ hạ thấp sư muội, dễ khiến cho người ta coi thường!”
“Ai? Ai dám coi thường đồ đệ của ta? Lạc Lê? Lạc Lê cũng không được!”
“Đúng vậy! Cho nên người vẫn muốn đến Cục bắt yêu tìm sư muội à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...