Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Đậu Đậu nhìn mầm đậu kia biến thành hình xăm chui vào da cô, ngẩn ra rất lâu, cuối cùng hoàn hồn lại, “Đây… đây là chuyện gì thế?”

Biến thành hình xăm trồng trên người cô? Đệch mợ, cảm giác giống như bị ký sinh trùng sống nhờ ấy!

Yêu Nghiệt thấy vợ phát điên, khóe miệng giật giật yếu ớt bày tỏ, “Khụ, vợ, chúng ta có thể không nghĩ buồn nôn như vậy không?”

Đậu Đậu đen mặt lại, “Không thể!”

“Ồ.”

Sau một hồi trầm mặc, Yêu Nghiệt yếu ớt mở miệng, “Vợ… anh có thể ngủ ở phòng ngủ không?”

Mặt Đậu Đậu càng đen hơn, “Không thể!”

Yêu Nghiệt, “… Được rồi anh đi cho con ăn đây.”

Vừa rồi nên trực tiếp dùng yêu lực cắt cây Nhiễu Lan Đằng kia thành hai đoạn mới đúng!


Bây giờ thì hay rồi, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nó lại chui vào dưới da vợ cắm rễ vào mạch máu của vợ.

Yêu Nghiệt đau khổ trong lòng, mò ra hai quả màu đỏ trong tay áo đặt lên bàn trà rồi không quan tâm nữa. Viên Viên lắc cái đuôi nhỏ chạy đến, ăn xong một quả vẫn chưa đủ, lại nhìn quả còn lại. Nó thấy cha mẹ đều đang nghĩ chuyện của mình không nhìn đến nó, nhân lúc Biển Biển vịn ghế sô pha loạng choạng chưa đến đây, nó ngao một miếng gặm luôn quả còn lại, rồi xoay người lắc đuôi chạy mất.

Khóe miệng Biển Biển giật giật, dùng tiếng yêu nói mấy lần là đồ ăn của nó bị em gái cướp đi rồi mà cha nó cũng không để ý đến nó. Cuối cùng nó chỉ có thể học em gái nó, khóc òa lên, cưỡng ép tạo cảm giác tồn tại.

Đậu Đậu vừa nghe thấy, vội vàng đi dép vào đứng lên, “Con trai, sao thế?”

Biển Biển chỉ gào mà không có nước mắt, oa oa hai tiếng thấy Đậu Đậu tới, dùng tay chỉ Viên Viên, nói, “Em gái, linh quả.”

Đậu Đậu ngẩn ra một chút, không chắc chắn hỏi, “Con nói là em gái cướp linh quả của con rồi à?”

Biển Biển gật đầu như gà con mổ thóc, “Vâng vâng, vâng vâng vâng!”

Đậu Đậu không biết làm sao, “Này, Lão Cửu, lấy thêm một linh quả nữa đi, con trai anh đói này.”

Lão Cửu rất khó chịu, quay đầu liếc con trai một cái, đáp qua loa, “Không sao, đói một bữa cũng không chết được. Anh còn đói mấy ngày rồi đây này.”


Gương mặt già của Đậu Đậu, đầu tiên là đỏ lên, sau đó đen lại. Ngay trước mặt con, con Xà yêu chết giẫm này có cần nói lộ liễu như vậy không hả!

Sau đó cô đá vào cẳng chân Yêu Nghiệt, hung dữ nghiến răng, “Mau, anh rốt cuộc có phải là cha ruột của nó không?”

Yêu Nghiệt khóc không ra nước mắt, lấy một linh quả ra khỏi ống tay áo, “Rồi rồi rồi, đây đây đây… Tiểu quỷ đòi nợ.”

Biển Biển xụ miệng, nhận lấy linh quả hừ một tiếng, lại vịn vào sô pha loạng choạng đi. Ba nhát gan lại nói nó là quỷ đòi nợ, đợi nó lớn rồi, lập tức sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với Yêu Nghiệt!

Nhưng Yêu Nghiệt không quan tâm con trai mình nghĩ như thế nào, bởi vì mấy ngày nay vợ luôn ôm hai đứa bé ngủ, hắn chỉ mong con trai lập tức đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn đây. Nếu như không có hai đứa bé này, bây giờ người ngủ với vợ chính là hắn!

Khụ, nguyên nhân không thể ngủ với vợ, trừ hai đứa bé gào khóc đòi ăn này ra, vẫn còn Nhiễu Lan Đằng không biết là lai lịch gì đó nữa.

Nghĩ tới đây mà, Yêu Nghiệt chưa từ bỏ ý định, “Vợ, anh cảm thấy chúng ta phải nói chuyện một chút.”

Đậu Đậu đang nghĩ có cần mua cho con trai một cái xe học đi không, nghe Yêu Nghiệt nói như vậy, cô thuận miệng hỏi, “Nói chuyện gì?”

Sẽ không phải vẫn là vấn đề có được ngủ giường có thể ngủ với cô không đấy chứ?

Yêu Nghiệt thông minh như vậy, cùng một chiêu làm sao có thể ngốc nghếch dùng hai lần chứ?

Lần này hắn dùng chiến thuật quanh co.

“Chúng ta bàn xem làm sao để đánh thức cái mầm đậu này đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui