Tiểu Đông Quách lanh trí hiếm có, vội vàng ha ha cười khan hai tiếng, “Không có, con không quen, con chỉ cùng đường với bọn họ thôi.”
Đậu Đậu âm thầm khen ngợi Tên Ngốc, nắm tay Yêu Nghiệt cùng Yêu Nghiệt không hẹn mà đi về phía trước.
“Đợi đã!” Đại sư Vân Tung đột nhiên mở miệng, “Quay người lại đây cho ta nhìn xem.”
Đậu Đậu chấn động, thầm nghĩ, không phải là sư phụ nhận ra cô rồi chứ? Oh my god! Tuổi cao rồi mắt có cần tinh như vậy không hả?
Nhưng mà cô sai rồi, Vân Tung nghĩ là: Gặp ông ấy lại không chào hỏi? Hai tán tu này quá không quy củ rồi!
Cho nên, có lúc, khụ, sai sót ngoài ý muốn thôi.
Yêu Nghiệt cầm tay Đậu Đậu kêu cô đừng căng thẳng, sau đó đổi thành khuôn mặt phổ thông. Chính là loại mặt mà đi ở trên đường bị người ta nhìn mấy lần cũng không có ấn tượng gì.
Trước kia Yêu Nghiệt đến núi Đạo Vương, Vân Tung nhớ mặt hắn rồi, hơn nữa còn nhớ kỹ!
Cho nên hắn chỉ có thể đổi thành khuôn mặt bình thường thôi.
Vân Tung chỉ cảm thấy yêu khí như có như không chợt lóe lên, muốn truy cứu nhưng không tìm được ngọn nguồn.
Sau đó hai người cùng xoay người lại, cùng nói, “Xin chào đại sư Vân Tung.”
Vân Tung tâm tâm niệm niệm có quy củ rồi, khoát tay, “Ừ.”
Bạch Linh thấy mặt Yêu Nghiệt thay đổi, trợn to hai mắt vừa định nói thì đã bị Lạc Lê trừng một cái. Bạch Linh bị Lạc Lê trừng mắt cảnh cáo, suy nghĩ xoay chuyển nhanh hiếm thấy. Đại sư Vân Tung nói tiểu đồ đệ của ông ấy ở bên Lạc Lê, nhưng trong khoảng thời gian này người tiếp xúc với Lạc Lê, chỉ có Kim Đậu Đậu thôi.
Đợi đã, tiểu đồ đệ của Vân Tung… cũng tên là Kim Đậu Đậu!
Vừa rồi đại sư Vân Tung nói cái gì? Hy vọng Lạc Lê và Kim Đậu Đậu yêu nhau? Chẳng lẽ Kim Đậu Đậu này chính là Kim Đậu Đậu đó à? Không thể nào, Kim Đậu Đậu đó phách lối ngang ngược xinh đẹp tuyệt trần, làm sao có thể là bộ dạng như này được?
Nhưng ba tháng gần đây quả thật không nghe được tin tức gì về Kim Đậu Đậu, ngay cả lần này núi Mạch Thượng mở cửa cô cũng không đến. Chẳng lẽ thật sự như cô ta nghĩ, Kim Đậu Đậu xảy ra chuyện rồi, cho nên mượn xác hoàn hồn?
Đúng, nhất định là như vậy! Nếu không tại sao cô ta vừa nhìn thấy đại sư Vân Tung lại chạy chứ?
Cổ nhân nói thà tin có chứ không thể không tin, gần như trong nháy mắt, Bạch Linh đã quyết định đứng về phía Đậu Đậu. Đương nhiên, cô ta không phải là đang giúp Kim Đậu Đậu mà là giúp mình. Nếu như Kim Đậu Đậu thật sự là Kim Đậu Đậu kia, như vậy Vân Tung đại sư phát hiện ra cô, há chẳng phải là nhất định sẽ bắt cô ở bên Lạc Lê à?
Cho nên Bạch Linh cân nhắc thiệt hơn dứt khoát im miệng, sau đó liền nghe thấy Lạc Lê nói, “Vân Tung đại sư, ở đây nhiều người nói chuyện không tiện, không bằng vãn bối mời người uống một ly nhé? Tiểu Đoan mang theo hai vò nữ nhi hồng hơn mười năm đến biếu sư phụ, cũng là nhớ nhung người rồi.”
Thật ra thì hoàn toàn không có, Tiểu Đoan mang theo hai vò rượu tự ủ hơn mười năm, một vò đúng là để biếu đạo trưởng Chân Vũ.
Vò kia là để tự uống!
Cho nên lúc Lạc Lê nói lời này hơi chột dạ, thầm cầu nguyện động tác của Tiểu Đoan chậm chút, ngàn vạn lần đừng uống cạn rồi.
Vân Tung không biết những thứ này, vừa nghe có rượu liền vui vẻ, “Thật sao? Đứa nhỏ Tiểu Đoan này thật là tốt! Thật tốt! Đi, đi uống rượu!”
Sau đó ông ấy đi cùng với Lạc Lê được hai bước, nhớ ra Tiểu Đông Quách, lại quay đầu ý sâu xa nói, “Nhóc con, không phải ta nói cậu đâu, một mình cậu ở đây, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm thì làm sao? Đi! Đi tìm sư phụ cậu đi!”
Tên Ngốc, “… Vâng.”
Cậu ta căn bản không đến đây cùng sư phụ biết không hả? Sự phụ nhìn thấy cậu ta thì nhất định sẽ mắng cậu ta!
Nhưng sư tổ nhìn chằm chằm cậu ta, dường như nhất định phải lôi cậu ta đi tìm sự phụ. Hết cách rồi, đành quay người đi thôi. Sau đó nghĩ đến đám người ở núi Đạo Vương...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...