Cuối cùng Tên Ngốc cũng cảm nhận được sự sảng khoái của việc trừ gian diệt ác, cậu ta đạp lên tên tán tu đó đắc ý, “Biết sợ rồi à? Xem ngươi sau này còn dám làm chuyện xấu nữa không! Mau, lấy hết đồ ngươi đã cướp ra đây!”
Tán tu đó đau đớn không ngừng, vội vàng đổ hết đồ cướp được trong tinh thạch ra, “Đều… đều ở đây cả.”
Tên Ngốc cầm đao của Đậu Đậu đưa cho cô, sau đó hỏi Bạch Linh, “Cô Bạch, của cô là cái nào?”
Bạch Linh chỉ một thanh kiếm trong một đống binh khí lớn, “Cái này.”
Được Kim Đậu Đậu cứu?
Cô ta thế mà lại bị… tình địch cô ta ghét nhất cứu?
Tên Ngốc nhặt kiếm đưa cho Bạch Linh, sắc mặt Bạch Linh xoắn xuýt nhận lấy, sau đó thấy Đậu Đậu nhìn cô ta, liền lập tức bạnh cổ ra, “Cô cứu tôi tôi cũng sẽ không nhường Thiếu soái cho cô đâu!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Ai cần cô nhường? Tôi có đàn ông rồi!”
Nói xong cô đẩy Yêu Nghiệt về phía trước, “Nhìn thấy chưa hả? Đây chính là người đàn ông của tôi!”
Bạch Linh nhìn thấy Yêu Nghiệt, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhìn thấy thẻ bài màu xanh bên hông Yêu Nghiệt thì lập tức có cảm giác ưu việt. Thiếu soái là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh, người đàn ông này mặc dù đẹp trai nhưng tốt gỗ hơn tốt nước sơn, trông được chứ không có ích gì! Chậc chậc, cô gái dung tục như Kim Đậu Đậu, có lẽ cũng chỉ biết nhìn tiền nhìn mặt thôi.
Nếu như Đậu Đậu biết trong lòng Bạch Linh nghĩ như vậy, có lẽ sẽ nhảy lên cho cô ta hai cái bạt tai. Ai nhìn tiền? Ai nhìn mặt hả? Bà cô đây rõ ràng là nhìn bản lĩnh trên thuyền!
Khụ, hình như để lộ cái gì đấy…
Nhưng mà không sao, Đậu Đậu không phải là không biết sao.
Cô giới thiệu Yêu Nghiệt xong định rời đi, nhìn thấy Bạch Linh kinh ngạc nhìn sau lưng cô, cô không hiểu có chuyện gì nên quay đầu lại.
Có ai có thể nói cho cô biết tại sao Lạc Lê lại ở đây không hả? Hắn sẽ không vạch trần thân phận của Yêu Nghiệt chứ?
Ở đây có nhiều nhiều đạo sĩ bắt yêu như vậy, cho dù Yêu Nghiệt có bản lĩnh đánh được thì nhất định sẽ bị thương đúng không?
Đậu Đậu rất lo lắng, siết chặt tay Yêu Nghiệt. Lạc Lê nhìn thấy bọn họ cầm tay nhau, trong lòng đau khổ. Cô nói đó là người đàn ông của cô. Cô nói… rất hùng hồn tự nhiên. Cô căn bản không quan tâm đến thân phận của Xà yêu, hắn… đến muộn rồi….
Trong không khí lúng túng, Đậu Đậu ha ha cười khan hai tiếng, sau đó đá Tên Ngốc một cái, nói, “Mọi người nói chuyện mọi người nói chuyện đi, chúng tôi đi đây.”
Tên Ngốc kéo hai món binh khí trên đất, không hiểu hỏi, “Nhưng ở đây còn có nhiều binh khí bị cướp như vậy, chúng ta không cần trả lại từng cái một à?”
Đậu Đậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cậu là Lôi Phong sống à?”
“Con muốn lắm, đáng tiếc con không phải. Còn nữa, vừa rồi sư thúc mới nói làm người không thể quá tham lam…”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Đúng, là tôi nói thì làm sao? Tôi cũng chưa nói là chúng ta cần những thứ này! Đứng lên, để lại cho Thiếu soái xử lý, anh ta sẽ trả lại.”
Tên Ngốc ồ một tiếng, nhấc chân ra khỏi người tên tán tu, sau đó còn không quên dặn dò Lạc Lê, nói, “Thiếu soái, những binh khí này giao cho anh đấy. Tôi tin anh, anh nhất định sẽ trả lại từng cái một!”
Đậu Đậu, “…”
Trả lại từng cái, những binh khí này đều không có binh hồn nên không có cách nào nhận chủ được, rốt cuộc là của ai thì có quỷ mới biết được. Nếu như Lạc Lê có thời gian trả lại từng cái một, vậy thì thật là…
Nhưng Lạc Lê đã đồng ý rồi, còn bảo đảm với Tên Ngốc hắn nhất định sẽ để vật quy về chủ cũ.
Đậu Đậu, “…”
Thôi đi thôi đi, người ta là quân nhân, quân nhân cương trực công chính! Loại dân thường nhỏ bé tam quan xiêu vẹo như cô làm sao có thể so sánh được?
Cho nên, ừm, chịu thua, chịu thua.
Vì vậy Đậu Đậu dắt tay Yêu Nghiệt, “Nếu chuyện đã giải quyết rồi, vậy chúng ta đi thôi.”
“Đi?”
Lạc Lê không hiểu, “Bây giờ mọi người muốn đi à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...