Yêu Nghiệt cầm đoản kiếm, ghét bỏ liếc con thú một sừng, “Sinh ra xấu xí không phải là lỗi của ngươi, nhưng xuất hiện dọa người chính là ngươi không đúng. Cho ngươi hai giây, cút!”
Con thú một sừng vô cùng xấu hổ. Khụ, không biết tại sao, hai sư điệt đang đần mặt ra kia lại cảm thấy con thú một sừng đang xấu hổ.
Con thú một sừng dùng ánh mắt bị đụng phải tường cứng trừng Yêu Nghiệt, khẽ nghiến răng, nổ tại chỗ. Thịt nổ ra bay tứ tung, chưa kịp rơi xuống đất đã phiêu tán theo gió rồi.
Trong không khí nổi lên mùi máu tanh nhàn nhạt, Đậu Đậu nhăn mũi hỏi, “Cái gì thế?”
Yêu Nghiệt giơ tay lên đưa cho cô, không mặn không nhạt nói hai chữ, “Dao thái rau.”
Đậu Đậu, “...”
Được rồi, danh khí cấp Bính đối với Yêu Nghiệt mà nói, quả thật trừ thái rau ra chẳng có công dụng gì nữa.
Bảo khí xuất thổ ở núi Mạch Thượng, cơ bản đều là danh khí. Mặc dù rất nhiều tu sĩ có thể tự luyện, nhưng nhặt danh khí có sẵn không phải là đỡ tốn công sao.
Nhưng danh khí cũng không phải tùy tiện nhặt được.
Trong mười cấp bậc Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân Nhâm Quý, Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh chia ra tương ứng với bảy đẳng cấp của đạo sĩ bắt yêu. Đạo sĩ bắt yêu cấp cao có thể thuận lợi lấy được vũ khí cấp thấp, đạo sĩ bắt yêu cấp thấp muốn lấy được vũ khí cấp cao thì có chút khó khăn. Còn về ba cấp còn lại thì coi như vật thừa thôi. Ai cũng có thể lấy được nên chẳng ai coi trọng cả.
Đậu Đậu tiện tay đưa đoản kiếm khắc không ít hoa văn chìm cho Tên Ngốc, nói, “Cầm lấy phòng thân đi, sau này có bản lĩnh rồi thì tìm cái tốt hơn.”
Tên Ngốc vui vẻ nhận lấy, cắn đứt ngón tay định nhỏ máu lên chuôi kiếm.
Đậu Đậu há mồm trợn mắt, cho đến lúc Tên Ngốc dùng máu bôi lên chuôi kiếm, rồi nghi ngờ nói ôi sao lại không nhận chủ thế này thì cô cũng không nhịn được giơ tay lên cốc lên đầu cậu ta.
“Có bị ngốc không hả? Vũ khí nào nhặt được cũng tùy tiện nhỏ máu nhận chủ là được à? Cái đoản kiếm này căn bản không có kiếm linh, cậu gọi nó một tiếng xem nó có đáp lại không?”
Tên Ngốc không tin cúi đầu gọi một tiếng đoản kiếm. Không ngoài dự liệu, đoản kiếm không nhúc nhích.
Tên Ngốc rất thất vọng, gãi đầu nhỏ giọng nói, “Lúc này không phải đều xảy ra kỳ tích sao? Tại sao ngươi lại bất động, tại sao ngươi lại không để ý đến ta hả?”
Đậu Đậu không muốn nói chuyện, Đậu Đậu muốn yên tĩnh.
Nếu như một tên nhóc bị hoang tưởng tuổi dậy thì tùy tùy tiện tiện nhặt cũng có thể nhặt được thần khí thượng cổ giải cứu thế giới, vậy mới là tai họa của thế giới này ấy...
Tên Ngốc hỏi đoản kiếm rất nhiều lần, cuối cùng từ bỏ cất vào trong nhẫn.
Ba người tiếp tục đi xuống dưới, vừa đi vừa nhìn, sau đó Yêu Nghiệt nhìn thấy những bà gái ế quá lứa không ai muốn kia, khụ, không phải, là vũ khí bỏ đi thì cũng nhặt hết lại.
Đậu Đậu sau một hồi câm nín mới hỏi, “Những thứ này đều không tốt, anh nhặt bọn chúng làm gì thế?”
Yêu Nghiệt bỏ vào trong túi, lập tức bày ra vẻ cán bộ kỳ cựu, “Tiết kiệm là vinh quang, lãng phí đáng xấu hổ.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “... Lúc đập ngọc Trư Long sao anh không nói tiết kiệm là vinh quang, lãng phí đáng xấu hổ đi!”
Yêu Nghiệt lập tức rất vô tội, “Tinh thạch ngọc thạch không có tính mở rộng, những vũ khí này thì khác, bọn chúng có thể nấu lại để chế tạo cái mới, tái sử dụng phế vật.”
Nếu như vũ khí được hắn thu vào trong tay áo có ý thức, có lẽ đều đã phát khóc rồi. Nấu lại để chế tạo cái mới, tái sử dụng phế vật cái gì? Bọn chúng thà vĩnh viễn làm vũ khí thừa không ai hỏi han đến còn hơn!
Nhưng mà bọn chúng không có ý thức.
Đậu Đậu nghe Yêu Nghiệt nói, cảm thấy rất có lý. Nhưng cũng chỉ là cảm thấy có lý mà thôi. Nói cho cùng, chùa Chân Vũ là nơi luyện khí xuất sắc, nếu quả thật những thứ vũ khí này có thể nấu lại để tái tạo, thế sao bọn họ lại không nhặt chứ?
Yêu Nghiệt nhìn ra suy nghĩ trong mắt Đậu Đậu, không biết làm sao, nói, “Bọn họ có thể so sánh với anh à?”
Đậu Đậu, “Khụ... Không thể.”
Yêu Nghiệt lập tức hài lòng, xoa đầu cô, “Ngoan, tin anh là đúng rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...