Nếu đạo trưởng Chân Vũ nghĩ như vậy thì ông ta sai rồi. Lạc Lê không có thời gian đi sửa Liệp Yêu là do tay hắn bị thương vẫn chưa khỏi thôi. Không giao cho lão A đi sửa thì hắn cũng không sửa được.
Quay lại chuyện chính, đạo trưởng Chân Vũ không cảm thấy sẽ có thần khí, mà nếu ra danh khí thì bọn họ cũng không coi ra gì, cho nên ông ta ho khan hai tiếng, đứng ra nói lời công đạo.
“Lão Vân à, nhiều năm như vậy, tiểu đồ đệ kia của ông cướp còn ít bảo bối hay sao? Người lớn như ông nhường Tiểu Bạch một lần không được hả?”
Mặt Vân Tung đỏ lên, cuối cùng tức giận hừ hừ lui xuống. Sư thái Bạch Chỉ rất đắc ý, thẹn thùng cười một tiếng với đạo trưởng Chân Vũ, “Đa tạ.”
Đậu Đậu hít một hơi lạnh, khụ, Tiểu Bạch à, sư thái Bạch Chỉ này thật sự không có cách nào so với Tiểu Bạch nhà Trương Khải Bình...
Còn nữa, sao lại cảm thấy sư thái Bạch Chỉ và đạo trưởng Chân Vũ có chút gian tình không thể không nói ra ấy nhỉ? Chẳng lẽ là vì cô động lòng phàm cho nên nhìn ai cũng đều cảm thấy có gian tình sao?
Yêu Nghiệt nhìn thấu suy nghĩ của cô, khẽ cúi đầu giải thích bên tai cô, “Tam đại môn phái tu đạo vốn đều là đồng môn huynh đệ, sư phụ em với Bạch Chỉ còn cả Chân Vũ nữa vốn là sư huynh đệ muội. Sau đó người sáng lập ra Đạo giáo phi thăng thành Thái thượng lão quân, bọn họ liền tự lập môn phái.”
Yêu Nghiệt dừng một chút, cho Đậu Đậu đầy đủ thời gian phản ứng.
Thấy cô sau khi kinh ngạc, cuối cùng cũng có chút tin tưởng, hắn nói tiếp, “Trước khi anh đưa em đến núi Đạo Vương, sư thái Bạch Chỉ còn rất thích sư phụ em, nhưng sư phụ em là một người bảo thủ, căn bản không hiểu lòng phụ nữ. Cho nên sư thái Bạch Chỉ đưa Lạc Lê đến chùa Chân Vũ muốn kích thích sư phụ em.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó... không có sau đó nữa.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, ánh mắt nhìn sư thái Bạch Chỉ mang theo đồng tình.
Nói về sự bảo thủ của sư phụ cô thì người bình thường không thể so sánh được, đưa Lạc Lê đến chùa Chân Vũ kích thích ông ấy?
Đó không phải là đàn gảy tai trâu à?
Có khi sư phụ chẳng những không hiểu, còn sẽ cho rằng sư thái Bạch Chỉ nhất bên trọng nhất bên khinh coi thường ông ấy cũng nên.
Đậu Đậu đoán thật sự không sai. Năm đó sư thái Bạch Chỉ vì kích thích Vân Tung, cố ý đưa Lạc Lê đến chùa Chân Vũ. Lạc Lê là một hạt giống tu đạo tốt, Vân Tung yêu người tài, thấy thế lập tức muốn cướp người với đạo trưởng Chân Vũ. Đạo trưởng Chân Vũ không cho, bảo ông ấy đi tìm sư thái Bạch Chỉ mà đòi. Kết quả Vân Tung rất bảo thủ, ông ấy cảm thấy sư muội không đưa người cho ông ấy chính là coi thường ông ấy. Bà ấy đã coi thường ông ấy rồi, ông ấy còn phải vác mặt đi nịnh hót à? Nằm mơ đi!
Vì vậy tính xấu của Vân Tung lại nổi lên, không thèm để ý đến sư thái Bạch Chỉ nữa.
Long Vương nắm được cái tâm lý yêu người tài của ông ấy, ép Yêu Nghiệt đưa Đậu Đậu đến núi Đạo Vương. Khi đó núi Đạo Vương vẫn kiên quyết không nhận nữ đệ tử, nhưng Vân Tung để mất Lạc Lê đang tức giận vô cùng, vừa nhìn thấy hạt giống tốt là Đậu Đậu, cũng không nghĩ rốt cuộc Long Vương có ý đồ gì, giữ Đậu Đậu ở lại núi Đạo Vương nhận làm đồ đệ.
Sau đó sư thái Bạch Chỉ biết chuyện này, bà ấy cũng là một người yêu người tài đó. Bà ấy cảm thấy Vân Tung chính là cố ý! Vân Tung chính là đồ bụng dạ hẹp hòi! Vân Tung chính là hận bà ấy không đưa Lạc Lê cho ông! Cho nên có nữ đệ tử tốt như vậy mới không chịu chủ động cho bà.
Nhưng núi Đạo Vương là nơi dạy đàn ông, trước không nói có thể dạy tốt cô gái nhỏ này hay không, chỉ riêng cái ổ đàn ông này, giữ cô gái nhỏ này lại thích hợp sao?
Cho nên sư thái Bạch Chỉ liền qua đó tranh đồ đệ với Vân Tung. Nhưng Vân Tung xấu tính, nào có chịu cho! Cho dù phá vỡ nguyên tắc không nhận nữ đệ tử của núi Đạo Vương, cũng kiên quyết giữ Đậu Đậu lại.
Ha ha, ầm ĩ như vậy thì hay rồi, quan hệ của hai người hoàn toàn bế tắc, lần nào gặp mặt mà không cãi nhau thì sẽ cảm thấy nhân sinh không hoàn mỹ nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...