Đậu Đậu và Tên Ngốc theo đường núi đi vào trong, không bao lâu Yêu Nghiệt đã hiện hình, còn biến ra một cái thẻ bài màu lam y như thật. Sở dĩ biến ra thẻ bài màu lam là bởi vì đạo sĩ bắt yêu cao cấp ở Cửu Châu không có nhiều. Mọi người cơ bản cứ năm năm lại gặp nhau ở núi Mạch Thượng một lần, đều quen mặt cả rồi. Ngộ nhỡ thấy Yêu Nghiệt lạ mặt, tra ra không có người này thì gay. Thẻ bài màu lam là ngưỡng thấp nhất của đạo sĩ bắt yêu vào núi, số lượng khổng lồ mỗi năm đều có người mới, thêm một người bớt một người cũng không khiến người khác chú ý.
Đậu Đậu càng ngày càng phát hiện người đàn ông nhà mình cơ trí. Cô vừa đi lên núi vừa ngắm phong cảnh xung quanh.
Núi Mạch Thượng đầu thu rất đẹp. Lá phong đỏ rải đầy trên đất, đèn ở hai bên sườn núi là kiểu cổ, ánh đèn mờ mờ, chiếu cho cả ngọn núi đều trở nên có tình thơ ý hoạ. Yêu Nghiệt dắt Đậu Đậu đi ở phía trước, Tên Ngốc đi phía sau cầm điện thoại ra, tách tách không ngừng chụp ảnh phong cảnh. Trong lúc vô tình lướt đến hai bóng người kéo dài dưới ánh đèn, cũng thuận tay chụp lại.
Bọn họ tìm một quán nước bình dân ngồi xuống, dù sao cũng vẫn sớm, chạy lên đỉnh núi làm gì, chưa chắc thần khí đã hiện thế.
Vả lại thứ đồ như thần khí rất kiêu ngạo ok?
Thời gian không đúng không hiện thế, thời tiết không tốt không hiện thế, không đụng trúng chủ nhân thích hợp dứt khoát ngủ tiếp một trăm năm cũng là chuyện thường xảy ra. Cho nên chuyện này phải dựa vào nhân phẩm, dựa vào vận may.
Lát nữa bọn họ đi tham gia náo nhiệt là được rồi, nhiệm vụ chủ yếu vẫn là đi lòng vòng dưới chân núi, xem xem có thể kiếm chác được gì không. Bảo bối dưới chân núi mặc dù không so được với thần khí, nhưng nhặt cũng kiếm được lời. Không phải năm năm trước chùa Chân Vũ còn kể lại, có đệ tử nhặt được bí tịch thất truyền đã lâu của Đạo gia sao?
Dù sao Đậu Đậu cảm thấy núi Mạch Thượng giống như bug của giới tu đạo vậy, nếu không làm sao có thể tốt như vậy, cứ năm năm lại có hàng loạt bảo bối hiện thế chứ?
Có khi núi Mạch Thượng chính là bãi rác của thần tiên trên trời, vũ khí người ta dùng chán rồi đem ra chọc bi-a xuống dưới cũng nên, lại còn biến thành bảo bối hết...
Trở lại vấn đề, đôi vợ chồng không vội tham gia náo nhiệt dẫn theo Tên Ngốc ngồi lại quán nhỏ, sau đó bày hết đồ ăn ra, bắt đầu tụ tập ăn cơm tối. Viên Viên Biển Biển đương nhiên là ở trong tay áo của Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt đút cho bọn nhóc ít linh quả là yên ổn, tự mình đi chơi.
Mới ăn được nửa bữa, ba người đã đụng phải một khuôn mặt quen thuộc.
Là Sở Minh Hiên.
Bên eo cậu ta đeo một cái thẻ bài Lam Anh, cũng đang ngồi xuống chỗ trống trong cái quán nhỏ này. Nhưng cậu ta không đến trước mặt Đậu Đậu tạo cảm giác tồn tại, chỉ gật đầu tỏ ý chào hỏi, rồi lấy đồ ăn tối ra khỏi chiếc nhẫn trên tay.
Tên Ngốc thấy Minh Hiên cũng là đạo sĩ bắt yêu Lam Anh rồi, cậu ta ôm humburger và coca của mình lạch bạch chạy đến, “Minh Hiên, cậu cũng đến tham gia náo nhiệt à? Này, nhẫn của cậu không đẹp bằng của tớ đâu nhé!”
Sở Minh Hiên, “… Chú Tư tớ cho, có thể dùng là được rồi.”
Tên Ngốc xấu hổ gãi đầu, “Cậu nói có lý. Có điều… tớ vẫn cảm thấy cái của tớ đẹp hơn!”
Nhẫn của Sở Minh Hiên là loại nhẫn ngọc đeo ngón cái kiểu cổ, nhẫn Yêu Nghiệt cho Tên Ngốc là loại nhỏ gọn, chất liệu bạch kim, bình thường cũng có thể dùng làm đồ trang sức. Chất liệu của bảo khí cất đồ thường dùng nhất là tinh thạch, sau đó là huyền thiết, những thứ kim loại hiếm khác cũng đều tạm được, chỉ là quá trình luyện hơi rườm rà phức tạp. Có điều Yêu Nghiệt không sợ phức tạp, cho nên tùy tùy tiện tiện luyện chơi. Hơn nữa điều hắn cân nhắc đầu tiên không phải là sức chứa như những đại sư luyện vũ khí khác, điều Yêu Nghiệt cân nhắc đầu tiên - phải đẹp!
Tên Ngốc coi như chào hỏi xong rồi, lại ôm đồ ăn rác rưởi của mình lạch bạch chạy về.
Đậu Đậu lo lắng không thôi, tên nhãi này rốt cuộc khi nào mới có thể trưởng thành đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...