Mặt Sở Ngọc Bình xoắn xuýt, cuối cùng vẫn không nhịn được nói Đậu Đậu mấy câu, đại khái chính là - mặc dù học tập không phải rất quan trọng, nhưng tốc độ thụt lùi của con cũng quá đáng sợ rồi!
Đậu Đậu vui vẻ tiếp nhận, nhận lời còn rất sảng khoái, “Được! Sau này con sẽ chăm chỉ học tập.”
Nhưng mà vừa quay đầu, lập tức thu dọn hành lý chuẩn bị đến núi Mạch Thượng tham gia náo nhiệt.
Chăm chỉ học tập cái gì? Có thể ăn được không?
Nhưng nhìn sắc mặt hồng hào sáng bóng của Sở Ngọc Bình, đan dược Bách tử thiên tôn cô luyện chắc vẫn có chút hiệu quả đấy nhỉ?
Đậu Đậu không dồn sức giục Sở Ngọc Bình mau có thai, dẫu sao loại chuyện này, cô là con nuôi quả thực không tiện mở miệng. Cho nên thuận theo tự nhiên đi, cái gì đến sẽ đến, không nên đến thì có giục cũng không đến được.
Đậu Đậu thu dọn lều bạt đồ ăn vặt quần áo đồ dùng chi phí, bỏ hết vào trong ngọc Trư Long, đợi lệnh phong tỏa của Chính phủ.
Tên Ngốc thu dọn một đống đồ lớn, trừ đồ ăn đồ mặc chi phí tiêu dùng ra, còn lại tất cả đều là thiết bị điện tử. Sau đó kéo hành lý lộc cộc chạy tới, nói là muốn mượn một chỗ trong ngọc Trư Long của Đậu Đậu.
Đậu Đậu không nhịn được muốn nói cậu ta mấy câu, nhưng nghĩ trên núi Mạch Thượng có lúc quả thật rất nhàm chán, cũng mặc cho cậu ta mang theo. Sau đó nghĩ đến tiểu sư điệt nhà mình đi theo mình lăn lộn lâu như vậy đến cả một món bảo khí cất đồ cũng không có, cô đúng là không xứng với cái chức sư thúc này.
Vì vậy cô suy nghĩ một chút, cảm thấy Yêu Nghiệt nhà mình cầm nhiều “di vật” của cô như vậy, không bằng hào phóng đưa Tiểu Hắc Trư mình dùng đã lâu cho Tên Ngốc dùng.
Yêu Nghiệt đen mặt, trực tiếp gạt bỏ, “Không được.”
Đó là đồ vợ hắn luôn mang theo bên người, ai cũng đừng có mơ tưởng đến!
Đậu Đậu ngơ ngác, “Tại sao? Em cũng không dùng nữa mà.”
Yêu Nghiệt lấy một chiếc nhẫn của nam trong ống tay áo ra, đen mặt ném cho Tên Ngốc, “Cái này cho cậu, tiện hơn Tiểu Hắc Trư của sư thúc cậu nhiều.”
Đậu Đậu ngẩn tò te, chỉ Yêu Nghiệt hồi lâu, kìm nén nói một câu, “Sao anh lại không cho em?”
Yêu Nghiệt khoác tay lên vai cô, “Đồ của anh chính là của em, yên tâm, mấy đồ nhỏ như vậy chỗ anh vẫn còn cả hòm. Đều tốt hơn cái của cậu ta.”
Tên Ngốc lập tức, “...”
Như vậy được hả, thật sự được hả?
Cậu ta vẫn chỉ là đứa bé thôi!
Sau đó Yêu Nghiệt nhìn chằm chằm ngọc Trư Long trên tay Đậu Đậu, nói, “Vất nó đi, chồng cho em cái tốt hơn.”
Thật ra hắn đã sớm nhắm vào đồ trên tay vợ rồi, cái ngọc Trư Long nát của Sở Liên Thành có thể có cái gì tốt. Nếu không phải trước đó vợ tâm tâm niệm niệm đuổi hắn đi, hắn đã sớm đập cái thứ đồ chơi đó ra rồi. Người phụ nữ của hắn, từ khi nào phải cần dùng đồ của người đàn ông khác tặng hả?!
Đậu Đậu theo phản xạ có điều kiện bảo vệ ngọc Trư Long, “Vất đi?”
Yêu Nghiệt gật đầu, “Đúng, vất đi.”
“Tại sao?”
“Đấy là đồ của người đàn ông khác tặng.”
“Không phải của anh tặng thì anh muốn em vất đi à? Anh cũng quá phá gia rồi đấy! Em không vất!”
Yêu Nghiệt không nói gì, yên lặng móc ra một cái vòng tay bằng huyền thiết, “Có vất không?”
Đậu Đậu lập tức phản chiến, “Vất! Vất! Em vất!”
Giới tu đạo đều biết tinh thạch dễ có, huyền thiết khó tìm. Mặc dù số lượng huyền thiết nhiều hơn tinh thạch, nhưng chất lượng hai cực phân chia quá lớn, muốn tìm được một miếng thuận tay khó như lên trời. Cho nên thanh Liệp Yêu luyện từ huyền thiết nghìn năm của Lạc Lê kia mới hiếm có!
Bảo khí cất đồ do huyền thiết luyện thành, tính mở rộng lớn hơn tinh thạch nhiều. Mặc dù tinh thạch có thể luyện thành bảo khí cất đồ, là vì bản thân nó có không gian nhất định, có thể mở rộng, nhưng tính mở rộng không lớn. Nhưng huyền thiết tốt thì khác, đơn giản chính là có bao nhiêu đồ thì sân khấu cũng lớn bấy nhiêu.
Cho nên, khụ, cuối cùng...
Yêu Nghiệt hài lòng ném ngọc Trư Long nát bét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...