Vương Yên Nhiên nhìn mà đần mặt, thấy Đậu Đậu xách cặp định đi, cô ta vội vàng đuổi theo xin lỗi, “Đậu Đậu, tớ không có ý đó.”
“Không phải ý đó là ý gì?”
“Tớ... xin lỗi cậu, cậu tha thứ cho tớ lần này đi. Tớ chỉ là… chỉ là quá muốn chia sẻ chút gánh nặng cho gia đình.”
Đậu Đậu cười lạnh, “Lý do này của cô đúng là cảm động lắm đấy, nhưng tôi không ngăn cản cô làm người con có hiếu. Cô muốn chia sẻ, tôi có thể cho công việc khác, nhưng chính cô không cần.”
Vương Yên Nhiên cắn môi, “Nếu cậu cho tớ công việc như của Lý Thanh thì sao tớ lại không cần chứ?”
Đậu Đậu tức giận đến bật cười, nói, “Ồ, cô muốn thì tôi phải cho à? Tôi là cha mẹ cô hay là thánh mẫu? Tránh ra, đừng có cản đường!”
Vương Yên Nhiên đực mặt, cho đến khi Đậu Đậu đeo cặp sách xuống tầng, cô ta mới hoàn hồn lại gào lên với bóng lưng Đậu Đậu, “Kim Đậu Đậu, cô không cần tôi thì nhất định cô sẽ hối hận!”
Đậu Đậu không quay đầu lại, khoát tay, “Được, vậy thì làm cho tôi mau hối hận đi.”
Sao trước kia lại không phát hiện ra Vương Yên Nhiên bị hoang tưởng tuổi đậy thì như vậy chứ?
Tôi nhất định sẽ khiến cho cô hối hận?
Lời này chỉ có những người thất bại nhất trên thế giới mới nói ra nhỉ?
Đi đôi với câu này còn một câu nữa, đó chính là - Tôi có làm ma cũng không bỏ qua cho cô đâu.
Đáng sợ, lúc làm người đã không có cách nào làm gì được đối phương rồi, sao lại bảo đảm lúc thành ma nhất định sẽ được chứ? Người như vậy, cho dù làm ma thì cũng là một con ma nhát gan.
Cô thật sự không hiểu thanh niên bây giờ làm sao thế không biết? Ai ai cũng nông nổi có xu hướng cực đoan như vậy sao? Hễ gặp phải chút xíu thất bại, chút xíu khó khăn là cho rằng do xã hội không đúng, xã hội không công bằng. Cô thực sự rất muốn hỏi một câu, xã hội động đến ai rồi à? Có năng lực thì đi thay đổi xã hội, không có năng lực thì cố nâng cao năng lực để thay đổi xã hội đi. Cứ ở đó than phiền thì có thể có tác dụng gì? Cá lớn nuốt cá bé, cái đạo lý này còn cần giáo viên tiểu học dạy lại lần nữa hay sao? Còn chuyện bánh trên trời rơi xuống ấy mà, không phải sẽ không xảy ra. Nhưng bánh trên trời rơi xuống cũng phải có năng lực mà bắt lấy đúng không? Nếu không, rơi xuống cũng có thể đập chết người...
Đậu Đậu bất lực lắc đầu, xách cặp sách trở về phòng 912. Sau đó mở cửa ra, lập tức bị bãi chiến trường trong nhà doạ cho ngây ngốc.
Yêu Nghiệt ngồi trên sô pha chơi game với con trai, trong màn hình tinh thể lỏng toàn là tiếng súng đoàng đoàng đoàng. Viên Viên bò loạn chạy loạn trên đất, trên váy dính toàn là vụn đồ ăn vặt, mấy cái cốc thủy tinh đổ lăn lóc, nước chanh bên trong vẫn đang tí tách rơi xuống.
Đậu Đậu coi như đã lĩnh hội được cái gì gọi là cha trẻ trâu trông con trẻ trâu thì cả nhà đều là trẻ trâu rồi.
Trong phòng khách trừ chỗ con trai còn coi như sạch sẽ có thể nhìn kia ra, thì tất cả những chỗ khác hoàn toàn không bước chân được!
Không phải nói là hắn có yêu lực sao? Hắn không thể thu dọn một chút à?
Câu trả lời đương nhiên là - có thể.
Yêu Nghiệt liếc thấy vợ mở cửa, chưa thỏa mãn mà tiêu diệt con trai, khụ, trong game. Sau đó giơ tay lên, khôi phục nguyên trạng cả căn phòng. Váy của con gái khôi phục màu hồng sạch sẽ, mấy cái cốc trên bàn trà cũng đứng thẳng lên, chứa đầy nước chanh. Ngay cả mấy túi quà vặt rải khắp nơi cũng khôi phục lại trạng thái chưa bóc ra.
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, không thể không mở miệng nói, “Coi như anh lợi hại.”
Yêu Nghiệt được vợ khen ngợi rất vui vẻ, ném điều khiển game trong tay đi, nhào tới ôm lấy cô. Thật ra ban đầu hắn nhìn thấy phòng khách lộn xộn cũng rất nhức đầu, dọn hết lần này đến lần khác.
Nhưng sau đó, hắn giác ngộ rồi!
Nếu đã định trước là sẽ loạn, vậy thì cứ để cho loạn hết mức đi!
Vì vậy hắn dứt khoát buông tay, mặc con gái lật tung phòng khách thành hiện trường vụ án bị trộm vào nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...