Buổi chiều Đậu Đậu đến trường học, quả nhiên đã có điểm rồi. Bởi vì cô chỉ bảo Yêu Nghiệt chép 60% bài thi của Lý Thanh cho nên thụt lùi tương đối rõ ràng.
Đậu Đậu nhìn bài thi, tiện tay nhét vào trong ngăn kéo.
Sau đó giáo viên chủ nhiệm tiến vào, nói với mọi người ngày mai họp phụ huynh, bắt đầu từ ngày kia nghỉ một tuần. Thời gian du lịch mùa thu là ngày thứ hai của kì nghỉ, địa điểm là núi Phượng Hoàng, đi hay không đi đều phải báo cáo.
Sở Minh Hiên lấy lý do từ chối trên diễn đàn quá nhiều người muốn đến núi Mạch Thượng, học sinh của Thánh Phong có thể nghĩ đến thì học sinh của những trường khác cũng có thể nghĩ đến. Đến núi Mạch Thượng chen chúc đến chỗ dựng lều cũng không có thì núi Phượng Hoàng vẫn là sự lựa chọn tốt hơn. Không thể không nói, cái chức hội trưởng hội học sinh của Sở Minh Hiên này làm không tồi. Núi Mạch Thượng mặc dù là nơi tốt nhất để xem mưa sao băng, nhưng núi Phượng Hoàng cũng không tệ. Dù sao đám quần chúng cắn hạt dưa chỉ muốn xem mưa sao băng, xem ở đâu mà chẳng được.
Hơn nữa bây giờ cậu ta sắp xếp đến núi Phượng Hoàng, đến lúc đó chính quyền Cửu Châu ban chính sách ra, nhất định quần chúng sẽ cảm thấy cậu ta cơ trí. Cho nên mọi người mặc dù cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng vẫn chan chứa vui mừng, suy nghĩ xem lúc lên núi du lịch mang theo đồ gì ăn ngon.
Đậu Đậu báo không đi, thấy không còn chuyện gì nữa, cô xách cặp sách định về sớm. Mới vừa đi ra cửa chưa đến hai bước, đã nghe thấy Vương Yên Nhiên lẩm bẩm sau lưng, “Cô ta có cái gì ghê gớm chứ, không phải chỉ là leo lên được chức vị cao chút thôi à? Còn không cần tớ! Nhìn xem thành tích của cô ta đã thụt lùi đến mức nào rồi!”
Sau đó là giọng nói nghiêm túc của Lý Thanh, “Đậu Đậu không phải là người như vậy. Không phải cậu ấy đã nói rồi sao, nếu như cậu đến Niệm Nô Kiều thì cậu ấy sẽ bố trí công việc khác cho cậu.”
“Nhưng tớ chỉ muốn công việc này của cậu. Bây giờ cậu nói tốt cho cô ta, không phải là bởi vì cậu có được lợi ích từ chỗ cô ta sao?”
“Vương Yên Nhiên, cậu đừng có quá đáng!”
“Cô ta không cần tớ thì còn không cho tớ nói mấy câu chắc?”
“Không cho đấy, làm sao nào?”
Đậu Đậu đột nhiên xách cặp sách xuất hiện, Vương Yên Nhiên lập tức im bặt. Sau đó vội vàng cười với Đậu Đậu, “Cậu, không phải là cậu đi rồi sao? Sao lại quay lại thế?”
“Nếu tôi không quay lại thì sẽ không phát hiện cô đàm tiếu sau lưng tôi rồi.”
Vẻ mặt Vương Yên Nhiên không khác gì ăn phải con ruồi. Cô ta không nghĩ ra, rõ ràng cô ta đã nói bé như vậy rồi, sao Đậu Đậu vẫn còn có thể nghe thấy được.
Đậu Đậu không muốn để ý đến Vương Yên Nhiên. Loại người như Vương Yên Nhiên, đi theo người tốt có thể học cái tốt, đi theo người xấu sẽ học cái xấu. Mình đối tốt với cô ta chưa chắc cô ta đã cảm kích, nhưng mình đối xử không tốt với cô ta thì nhất định cô ta sẽ ghi thù. Đương nhiên cô ta có ghi thù thì cũng chẳng có gì ghê gớm. Dẫu sao cũng quá nhát gan, cho dù muốn làm gì cũng không có cái dũng khí đó.
Vốn dĩ sau khi trải qua đợt cắt giảm biên chế lớn của Kim Dương Quang, dù Đậu Đậu chưa có cảm tình với Vương Yên Nhiên nhưng cũng không đến nỗi quá chán ghét. Cô thích người thức thời, Vương Yên Nhiên đủ thức thời. Nhưng bây giờ xem ra, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Trước kia Vương Yên Nhiên chịu dừng lại, là bởi vì cô ta ăn hiếp người lương thiện nhưng lại sợ hãi người độc ác, bị thua thiệt nhiều thành ra biết điều. Bây giờ cô cho Lý Thanh lợi ích nhưng lại không cho Vương Yên Nhiên, đương nhiên Vương Yên Nhiên sẽ khua môi múa mép sau lưng rồi.
Đậu Đậu lập tức phân tích xong nhân cách của Vương Yên Nhiên, sau đó không để ý tới cô ta, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lý Thanh.
“Vừa nãy thấy cậu cũng báo không đi, nhân thời gian này, cậu mang thẻ căn cước đến Niệm Nô Kiều báo cáo đi, kỳ nghỉ đừng quên dùng sữa rửa mặt tớ đưa cậu.”
Lý Thanh nhận lấy danh thiếp nói cám ơn, sau đó vội vàng hỏi, “Không phải cậu nói là tớ phải dùng ở trước mặt cậu sao?”
“Kỳ nghỉ cậu dùng ở trước mặt tớ thế nào?”
Đậu Đậu nói rồi giơ tay vỗ vai Lý Thanh, “Yên tâm đi, tớ tin cậu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...