Đậu Đậu mặc váy ngủ, trên cẳng chân lộ ra ngoài vẫn còn mấy vết đỏ, Yêu Nghiệt quay đầu nhìn một cái, lập tức dời mắt đi, “Không, không có gì.”
Sau đó Viên Viên ôm linh quả chạy tới, “Mẹ, đói! Ba, xấu!”
Mặc dù con gái không thể tố cáo hoàn chỉnh, nhưng Đậu Đậu vẫn nghe hiểu ý con gái. Quá nửa đêm không ngủ đánh lén cô thì cũng thôi đi, lại còn dám nhốt hai đứa bé ở phòng khách! Còn nữa, bây giờ mới đến đút cho con ăn, hắn muốn chết à?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu hung hăng lườm Yêu Nghiệt một cái, dỗ Viên Viên một lúc, sau đó đặt nó lên sô pha.
Đúng lúc Yêu Nghiệt không biết rốt cuộc vợ muốn làm gì, trong tay đột nhiên trống không, con trai cũng bị bế đi, sau đó cửa phòng vang lên, hắn bị giam ở phòng khách.
Cách một bức tường, vợ đang dỗ hai đứa bé, nói lúc nào hai đứa không tức giận nữa thì lúc ấy ba bọn chúng mới có thể ra ngoài.
Yêu Nghiệt, “...”
Đột nhiên cảm thấy địa vị của mình ở trong cái nhà này thật là thấp, thật là thấp, thật là thấp…
May mà con gái là áo bông nhỏ, mặc dù hôm qua mơ mơ màng màng ầm ĩ muốn ngủ cùng vợ, nhưng tóm lại vẫn rất thân thiết rất không thù dai. Nó ăn hết linh quả xong, không bao lâu đã quên mất mối thù lớn đang bị nhốt trong phòng khách rồi.
Lúc đó Đậu Đậu đã đến phòng tắm, không mang theo con gái. Bởi vì trước đó lúc cô bế con gái, nó đã tò mò nhìn chằm chằm mấy điểm đỏ trên xương quai xanh của cô, mặt còn ngây thơ như đang nghĩ sao muỗi nhà mình lại to như thế chứ? May mà con gái chưa biết nói tiếng người lưu loát, nếu không cái mặt già này của cô đúng là không biết vất đi đâu cả.
Vì vậy chỉ có thể để con gái ở phòng khách, dù sao Yêu Nghiệt sẽ trông nó...
Lúc Yêu Nghiệt được con gái thả ra, nước mắt tuôn trào xúc động, “Vẫn là con gái của ba tốt! Nào, ăn kẹo đi.”
Biển Biển không nhịn được vạch trần sự thật:... Ba bị nhốt lại là do con gái của ba hại đó!
Yêu Nghiệt:... Đúng.
Sau đó một viên kẹo nhỏ xoay xoay trước mặt Viên Viên, chạy thẳng luôn vào miệng ba ruột của nó. Viên Viên ngẩn ra, ngẩn ra xong thì thở hồng hộc chạy vào nhà tắm, vừa chạy vừa nói: Không cho con ăn kẹo, con sẽ mách mẹ là ba tự chạy ra khỏi phòng!
Yêu Nghiệt kinh hãi, vội vàng chạy đến móc túi ra: Còn còn còn, vẫn còn! Cho con, được rồi chứ?
Viên Viên dừng lại, kiêu ngạo hừ một tiếng, mặc cả: Hai cái!
Yêu Nghiệt bất đắc dĩ lại lấy một cái nữa ra khỏi túi: Đây, hai cái.
Thấy con gái có kẹo rồi cười hì hì lại biến thành thiên sứ nhỏ, Yêu Nghiệt âm thầm thề nó tuyệt đối không giống hắn!
Đậu Đậu ngâm nước nóng, cuối cùng cũng cảm thấy mình sống lại rồi. Sau đó cô tìm bộ đồ đầu thu mặc vào, sấy khô tóc rồi đi ra. Không biết có phải là vì mặc quần áo che hết tất cả mấy vết đỏ rồi nên có sức mạnh hay không, hay bản thân cô đã là một girl không tim không phổi. Dù sao thì lúc đi ra, về cơ bản Đậu Đậu đã có thể sử dụng tâm thái bình thường để đối mặt với Yêu Nghiệt.
Cho nên con yêu nào đó muốn thấy vợ e thẹn đã phải thất vọng.
Đậu Đậu cầm lọ mỹ phẩm dưỡng da bôi lên mặt, nhìn đồng hồ trên tường, nói, “Chiều em phải đi học, anh ở nhà trông con.”
Yêu Nghiệt lập tức làm mặt oán phụ, “Vợ...”
“Có lẽ sắp có điểm rồi, Thánh Phong chắc sắp họp phụ huynh, còn có du lịch mùa thu nữa, phải biết tình hình cụ thể. Cho nên…”
“Anh ẩn thân!”
“Vậy con thì phải làm sao? Không phải anh vẫn muốn để bọn chúng vào không gian đấy chứ?”
Yêu Nghiệt đang định gật đầu, liếc thấy sắc mặt cảnh cáo của vợ, lập tức yếu ớt nói, “Được, anh ở nhà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...