Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Yêu Nghiệt quay người cầm chăn che lên mình, uất ức vô cùng. Hắn cảm thấy hai đứa bé này chính là trời cao phái xuống trừng phạt mình, hắn đã hối hận vì muốn có bọn chúng rồi.

Đậu Đậu dỗ Viên Viên ngủ rồi đặt nó nằm ở giữa, cô đá cẳng chân Yêu Nghiệt, “Này, có con gái ở đây, anh không được qua đây đâu đấy!”

Yêu Nghiệt thuận theo cái chân đá mình của cô nhìn lên, sắc mặt lập tức xoắn xuýt lại.

Đậu Đậu phản ứng kịp là dưới đồ ngủ của mình vẫn không mặc gì, dứt khoát thu chân lại, “Nhìn cái gì mà nhìn? Ngủ đi!”

Ánh mắt của Yêu Nghiệt trong đêm lúc sáng lúc tối, hắn khàn giọng mở miệng, “Vợ, hay là em mặc kín đáo chút đi, em mặc như vậy anh không ngủ được.”

Lúc đó Đậu Đậu đã gần ngủ rồi, nghe thấy Yêu Nghiệt đột nhiên mở miệng, cô chán ghét kêu hắn nhiều chuyện. Sau đó cô giơ tay lục lọi đầu giường, cầm qua loa hai món đồ mềm mại lên, mơ mơ màng màng thay đồ.


Yêu Nghiệt khẽ cong môi, không dấu vết giơ tay, mở hết cảm giác của hai món da rắn kia...

Đậu Đậu ngủ đến nửa đêm, trên người chẳng hiểu sao lại nóng như thiêu như đốt. Có thứ gì cứ gãi ngứa cho cô mãi.

Khụ, không đúng, nếu thật sự là gãi ngứa, sao trên người cô lại càng ngày càng ngứa thế này?

Đậu Đậu phiền não quay người, gãi lung tung hết lên, muốn kéo hai món đồ trơn nhẵn trên người xuống.

Trong bóng tối, Yêu Nghiệt đã sớm thu xếp xong cho con gái rồi. Vừa vặn rảnh rang ngồi xuống, thúc giục da rắn cọ tới cọ lui như có như không.

Đậu Đậu nửa mê nửa tỉnh, bị da rắn trêu chọc ra cảm giác. Cảm giác khát khao không xa lạ quấn lấy cô, ép cho cô như con kiến lăn qua lộn lại trên chảo nóng.

Thấy sức nóng đã gần đạt rồi, Yêu Nghiệt dịch tới, lột sạch đồ trên người cô, nhẹ nhàng nâng chân cô vắt qua eo mình, hoàn toàn đánh thức cô dậy.

Đậu Đậu rên lên một tiếng mở mắt, nhìn thấy Yêu Nghiệt ở đỉnh đầu mà đần mặt ra. Sau đó, chớp mắt, lại chớp chớp mắt, thuận theo bắp thịt cơ bụng của hắn nhìn xuống, lập tức hoảng sợ!

“Con Xà yêu chết tiệt này! Anh thắng không… ư...”

Cho nên Đậu Đậu vùng vẫy cả buổi tối tưởng là sẽ tránh được một kiếp, ai ngờ vẫn bị con yêu phúc hắc nham hiểm nào đó ăn từng miếng từng miếng một đến cả xương cũng không còn...


Đêm dài đằng đẵng qua đi, Đậu Đậu nằm xụi lơ trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.

Trước khi ngủ, Yêu Nghiệt hỏi cô một câu. Cô tức giận trách móc hắn rồi quay người đi, hoàn toàn không muốn để ý đến hắn nữa.

Hắn lại hỏi cô lần này cho mấy điểm?

Lần này cho mấy điểm?

Cho mấy điểm?

Mẹ kiếp! Nửa đêm đánh lén cô còn dám đòi cô khen ngợi.

Cho điểm kém không cần giải thích!


Vì vậy Đậu Đậu thở hổn hển quay người, ngủ mất...

Yêu Nghiệt thỏa mãn ôm lấy vợ, thầm đoán lần này điểm chắc chắn cao hơn lần trước. Lần trước bởi vì xuân dược cho nên vợ vừa cuống lên là hắn cũng kích động, lần này làm công tác chuẩn bị chu đáo như vậy, chắc chắn không đau. Chứng cứ chính là, khụ, cô chỉ rên chứ không phát ra tiếng kêu thảm như giết heo nữa.

Thật đáng mừng, thật đáng mừng!

Vì vậy tên yêu nào đó yên lặng tổng kết kinh nghiệm trong lòng, ôm quyết tâm không ngừng cố gắng trèo lên đỉnh núi cao sẽ tất thắng, cũng ngủ luôn.

Giữa trưa ngày hôm sau, người thức dậy đầu tiên là Yêu Nghiệt. Hắn bị tiếng khóc của Viên Viên đánh thức, bởi vì hành vi ba ghẻ hôm qua của hắn, hại hai đứa con ruột ở phòng khách đã đói thành hai cây cải trắng rồi. Yêu Nghiệt áy náy trong lòng, sợ vợ phát hiện ra tội trạng của hắn, bèn vội vàng lặng lẽ mặc quần áo chạy đi đút linh quả cho hai đứa bé. Vừa đút vừa dặn dò, nhất định không được tố cáo với mẹ.

Nhưng lúc hắn rời giường Đậu Đậu đã tỉnh rồi, bây giờ cô đang đứng rảnh rang ở cửa phòng khách, “Không được tố cáo với em cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui