Đậu Đậu bị ấn lên giường, vội vàng gật đầu khóc không ra nước mắt, “Tin tin tin, em tin, em vô cùng tin, thật đấy!”
Tội nghiệp cho cô, cô nào dám dùng kế khích tướng chứ? Bàn chân cô bôi dầu cũng chạy không kịp rồi đây này!
Thật không biết mấy ngày trước mình nghĩ thế nào, tự dưng rảnh rỗi cứ chọc đến hắn làm gì? Bây giờ thì xong rồi, phong thủy đổi chiều rồi đúng không? Bây giờ hắn đè ở trên người cô, cô còn có thể chạy đi đâu được chứ?
Đậu Đậu không dám nhìn vào mắt Yêu Nghiệt, nằm thẳng đơ trên giường không nhúc nhích. Ký ức về cái đêm điên cuồng đó lại tràn về, cô nuốt nước bọt, hơi sợ hãi.
Yêu Nghiệt cúi người hôn cô, nhiệt độ cơ thể tăng vọt giống như mất khống chế. Hắn giữ chặt lấy cằm không cho cô tránh đi, đầu lưỡi hung hăng tiến vào, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Không biết từ lúc nào, cánh tay cô đã vòng qua cổ hắn. Không biết từ lúc nào, hai tay hắn đã tiến vào váy ngủ của cô. Càng không biết từ lúc nào, tay cô bị hắn dẫn dắt, đặt lên thắt lưng đã tháo lỏng của hắn...
Tim Đậu Đậu đập như trống bỏi, nghĩ đến thân thể dưới áo quần màu xanh nhạt của hắn, cổ họng giống như bị lửa đốt.
Sau đó hắn kéo tay cô đặt lên thanh gươm đã tuốt vỏ của mình, thấp giọng mê hoặc bên tai, “Sẽ không đau đâu, tin anh.”
Sẽ không đau?
Đau?
Trong đầu Đậu Đậu chợt gõ tiếng chuông báo động, sau đó lý trí cũng quay lại, “Không được!”
Ánh mắt Yêu Nghiệt sâu thẳm, “Tại sao lại không được?”
Đậu Đậu dè dặt rút tay lại, lại bị Yêu Nghiệt không nói năng gì ấn về chỗ cũ. Hung khí chỗ đó đã như gươm súng sẵn sàng, cho dù có da rắn màu vàng che chắn cũng khó che được kích cỡ đáng sợ đó.
Đậu Đậu nhớ lại hình dáng của thứ kia, càng không muốn, vừa liều mạng giãy giụa, vừa lẩm bẩm, “Không muốn không muốn, đau lắm! Anh... anh làm nó bé lại tí đi!”
Lần này Yêu Nghiệt hoàn toàn đơ luôn, “Chuyện này… thật sự không được.”
Sau đó thấy cô lại muốn tránh, hắn kéo mắt cá chân cô lôi lại, “Trước đây không phải đã vào được rồi à? Thích ứng thêm mấy lần là được thôi.”
Nhưng lời này của Yêu Nghiệt đến tai Đậu Đậu lại không phải là ý an ủi. Cô tự động hiểu lời kia thành: Bút 0.5 thì làm sao? Trước đây không phải đã lắp ruột 0.7 rồi à? Lắp thêm mấy lần nữa là được, lắp thêm mấy lần, em sẽ hoàn toàn biến thành bút chì 0.7 rồi.
Không được! Cô không muốn biến thành bút chì 0.7! Sẽ nứt mất!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu nhấc chân đạp mạnh vào vai Yêu Nghiệt, vớ lấy khăn trải giường quấn vào đứng lên, “Anh! Không được động đậy!”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, “Vợ, em…”
“Nói, anh có còn nhớ sáng nay anh đã nói những gì không?”
Đậu Đậu đột nhiên chất vấn, Yêu Nghiệt lập tức ngẩn ra, “Sáng nay?”
“Đúng! Chính là lúc em quyết định làm hòa với anh sáng nay! Anh đã nói những gì?”
Yêu Nghiệt cứng đờ, “...”
Đậu Đậu lập tức cố tình gây sự, “Anh xem đi! Nói gì với em anh cũng không nhớ nổi! Anh chính là đồ suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Bây giờ em nghiêm trọng nghi ngờ sự thật về tấm lòng của anh!”
Yêu Nghiệt cẩn thận nhớ lại, cẩn thận thăm dò, “... Cần em gọi anh trai em đến đây giúp chị không?”
Thấy Yêu Nghiệt thật sự rất nghiêm túc nghĩ lại lời sáng nay đã nói, Đậu Đậu lui về phía sau một chút, cẩn thận nhìn chằm chằm cái lều đang nhô lên của hắn, “Không đúng! Nghĩ tiếp!”
Yêu Nghiệt suy nghĩ một chút, lại nói, “Vợ? Em tha thứ cho anh rồi sao? Em thật sự đồng ý ở bên cạnh anh sao? Em biết từ lúc nào thế?”
Đậu Đậu lắc đầu, “Không đúng không đúng! Nghĩ tiếp!”
Yêu Nghiệt thuận theo ánh mắt cô nhìn xuống, lập tức biết vợ có ý gì. Cô đang kéo dài thời gian, cô muốn đợi hắn bình tĩnh lại.
Yêu Nghiệt híp mắt, cong môi lên, “Có thể đứng vững không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...