“Cửu Vũ Lân, Cửu Hiên Hình, Cửu Văn Húc, Cửu Hiếu Khu, Cửu Kình Thiên, Cửu Dực Thần, Cửu Dạ Hàn, Cửu Tư... Cửu Du.”
Tên ngốc gặm đùi gà kinh ngạc, “Sư… sư thúc, như vậy được sao?”
Đậu Đậu gật đầu, “Được chứ, để bọn nhóc tự chọn, tương lai đỡ phải chê chúng ta đặt tên khó nghe.”
Lăng Đầu Thanh lải nhải đọc tất cả những cái tên từ cao xuống thấp mà gã có thể nghĩ ra, nhưng tên nhóc trên sô pha lại xụ mặt không nhúc nhích.
Đúng lúc gã cho là cậu chủ nhỏ nhà mình chưa nghe rõ định đọc lại một lần nữa thì cuối Biển Biển cũng mở miệng, “Cửu U.”
Thật ra nó chẳng ưng cái tên nào cả. Có điều nhìn cái bộ dạng nhát gan sợ vợ đó của ba nó thì tuyệt đối không muốn tốn thời gian đặt tên hay cho nó đâu. Ngộ nhỡ nó kén chọn quá, ba nó lại tùy tiện đặt cho nó một cái tên thì làm sao? Không bằng chọn tạm một cái đi.
Trong truyền thừa của Xà tộc có ghi, trời có cửu thiên, đất có cửu u. Cửu u là chỉ nơi sâu nhất trong lòng đất. Cửu U so những cái tên khác không phải ít nhất còn mang theo một cái nhất sao?
Lăng Đầu Thanh quay đầu nhìn Yêu Nghiệt xin ý kiến, “Đại Vương?”
Yêu Nghiệt gật đầu, “Ừ, Cửu U... U nào?”
Biển Biển lập tức bùng nổ: U trong trời có cửu thiên, đất có cửu u!
Bởi vì nó dùng tiếng yêu để nói nên Lăng Đầu Thanh cũng nghe được, sau khi gã nghe thấy thì không dám nói, thật ra ý gã muốn nói là Du trong Du Nhiên*.
(*Du nhiên: thong thả)
Tên của Biển Biển cứ quyết định như vậy, tiếp theo Lăng Đầu Thanh lại bắt đầu nhẫn nhục chịu khó lôi ra một cuốn sách nhỏ tiếp tục đọc.
Gã đọc cái tên đầu tiên Viên Viên đã gật đầu rồi, sau đó gã nhìn Yêu Nghiệt một cái, Yêu Nghiệt ra hiệu cho gã cứ đọc tiếp đi.
Vì vậy...
Lăng Đầu Thanh: “Cửu Nhã Văn, Cửu Doanh Huyên, Cửu Linh Tịnh.”
Viên Viên gật đầu: “Ừ, ừ.”
Lăng Đầu Thanh tiếp tục đọc: “Cửu Hàm Hi, Cửu Tuệ Lâm, Cửu Tâm Vũ.”
Viên Viên vẫn gật đầu không ngừng: “Ừ, ừ, ừ!”
Lăng Đầu Thanh lại quay đầu nhìn Đại Vương, thấy hắn bất động, lại tiếp tục đọc, “Cửu Tinh Quân, Cửu Dao Phá, Cửu Vũ Phi... Cửu…”
“Cửu Dư Phi? Chữ Dư nào? Chữ Phi nào?”
(Chữ Dư đồng âm với chữ Vũ nên Yêu Nghiệt hiểu nhầm.)
Yêu Nghiệt đột nhiên ngắt lời, Lăng Đầu Thanh không thể không mở miệng giải thích, “Vũ trong hòa phong tế vũ (mưa phùn nhẹ nhàng), Phi trong phương phi (hương thơm).”
Yêu Nghiệt dừng lại một lúc, không biết đang nghĩ gì, hồi lâu mở miệng, “Lấy tên này đi.”
Cửu Vũ Phi, Cửu Dư Phi, Cửu Ca, Mạch Phi...
Lăng Đầu Thanh đọc nửa ngày, vẫn là Yêu Nghiệt mở miệng quyết định tên cho Viên Viên.
Tên ngốc đã quen với cảnh tượng này rồi, cậu đang gặm sườn heo đột nhiên mở miệng, “Sư thúc công thật sự họ Cửu hả?”
Lời của tên ngốc hiển nhiên đã hỏi ra cả tiếng lòng của Đậu Đậu. Vì vậy cô cũng để đũa xuống nhìn Yêu Nghiệt, bày ra vẻ cầu giải đáp.
Yêu Nghiệt suy nghĩ một chút rồi nói, “Anh vốn họ Ly, nhưng bây giờ... họ Cửu.”
“Hả? Họ còn có thể tùy ý đổi sao? Vậy con có thể đổi thành họ Long không? Con luôn muốn mình họ Long, con còn đặt cho mình một cái tên rất kêu rồi, tên là___ Long Bá Thiên! Thế nào hả, thế nào hả? Có phải rất ngầu không?”
Đậu Đậu, “...”
Yêu Nghiệt, “...”
Sau đó tên ngốc tiếc nuối bổ sung, “Tiếc là anh con không cho con đổi, nếu không con đã tên là Long Bá Thiên rồi!”
Đậu Đậu, “Cậu nên mừng vì cậu có một người anh trai.”
Yêu Nghiệt phụ họa, “Đúng, cậu thật sự nên vui mừng.”
Tên ngốc không vui, cảm thấy mình lấy cái tên khí thế chất ngầu như vậy mà không có ai thưởng thức thật sự là quá đáng tiếc. Vì vậy cậu ta chưa từ bỏ ý định, lại hỏi Lăng Đầu Thanh vẫn chưa mở miệng phát biểu ý kiến, “Đại thần, anh nói xem, anh sờ lương tâm mà nói xem cái tên Long Bá Thiên thế nào?”
Lăng Đầu Thanh bị nhắc hoàn hồn lại, sau đó gật đầu qua loa, “Ừ, đúng, hay, rất hay.”
Họ Ly à, Đại Vương họ Ly sao?
Là họ Ly mà gã nghĩ đó ư? Ly của... tộc Đông Hải Thần Long?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...