Hà Chính Trực đánh cho Sở Minh Hiên một trận, sau đó túm cổ áo cậu ta hỏi, “Nói, rốt cuộc có chịu trách nhiệm với Lạc Lạc hay không?”
Sở Minh Hiên ngơ ngác, “Cái gì mà chịu trách nhiệm? Tôi căn bản chưa động vào cô ấy!”
Sau đó Hà Chính Trực cũng ngẩn ra, “Thật sự chưa động đến?”
“Thật sự!”
Hà Chính Trực ha ha cười khan hai tiếng, phất tay, vội vàng chuồn đi.
Ôi chao, lại tốt bụng làm hỏng chuyện rồi!
Nếu Lạc Lạc không thất thân, vậy thì tất cả đều vui mừng!
Dù sao Sở Minh Hiên nhìn cũng không giống thứ tốt đẹp gì, chia tay thì chia tay, không tiếc. Nhưng Đậu Đậu cũng thật là, đang nói chuyện tử tế, có thể không nói nhầm như vậy được không? Hại cô hiểu lầm lâu như vậy, rất mệt mỏi ok!
Vì vậy Đậu Đậu đang ngồi trên xe của Yêu Nghiệt đi chơi thì nhận được điện thoại khiếu nại từ Hà Chính Trực. Nghe xong những lời oán trách của cô ta, Đậu Đậu vui vẻ tiếp thu, sau đó đồng ý nói, “Không thành vấn đề, sau này gặp chuyện em sẽ cố gắng hết mức để không lo lắng, cố gắng hết mức không nói sai.”
Thật đáng thương, cũng chỉ có cô gái ngốc Hà Chính Trực này kiên định cho rằng cô và Lạc Thi Nhã là bạn tốt thôi. Quả nhiên tư duy của người bệnh thần kinh thì rộng, còn người não tàn và trẻ em thì luôn vui vẻ mà. Người hơi ngốc như Hà Chính Trực, cho dù bị người ta lợi dụng cũng hoàn toàn không phát hiện ra. Chẳng trách người đời thường nói có lúc hồ đồ một chút thì chưa chắc đã không hạnh phúc…
Yêu Nghiệt thấy Đậu Đậu cúp điện thoại, dịu dàng mở miệng, “Muốn đi đâu?”
“Tùy anh, đâu cũng được.”
Đậu Đậu quay đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy mình bây giờ có thể vui như vậy, cũng coi như tỉnh ngộ ra.
Yêu thì làm sao chứ? Người thì thế nào? Sao phải phân rõ như vậy làm gì?
Chỉ cần ở bên hắn mà vui vẻ, vậy thì hãy ở bên nhau đi!
Như người uống nước ấm lạnh tự biết, người khác thấy thế nào nói thế nào thì cứ mặc bọn họ.
Đậu Đậu ngồi dựa ở trên ghế lười biếng nghĩ đông nghĩ tây, sau đó ngồi thẳng lên, “Này, hung thủ giết người, có phải anh nên giải thích và xin lỗi em không hả?”
Yêu Nghiệt giơ tay xoa đầu cô, “Anh không giải thích, em cũng tha thứ cho anh, vậy chứng tỏ ở trong lòng em chuyện giải thích này cũng không quan trọng.”
Vợ thích hắn, cho dù không nghe nỗi khổ tâm của hắn, cũng đã phá vỡ nguyên tắc tha thứ cho hắn rồi. Cho nên giải thích hay không, thật ra cũng không còn quan trọng như vậy nữa. Nhưng không phải như vậy, nghe thấy hắn nói thế, Đậu Đậu gần như lập tức bùng nổ.
“Tôi có tha thứ hay không là chuyện của tôi, anh giải thích hay không là chuyện của anh. Ồ, anh giết tôi, bây giờ lại có cái thái độ này à? Tôi hối hận rồi! Dừng xe, tôi muốn xuống xe!”
Yêu Nghiệt đột nhiên dừng xe ở bên đường, cúi người chặn miệng Đậu Đậu lại. Chỉ chạm nhẹ nhàng rồi nhanh chóng rời đi.
“Đây chính là thái độ của anh,” Hắn nói, “Anh làm tất cả đều là vì ở bên em. Em chỉ có thể nói tin hoặc không tin.”
Đậu Đậu ghét bỏ, “Không tin!”
“Nói dối, trong mắt rõ ràng viết tin.”
Đậu Đậu, “... Biết rồi anh còn hỏi tôi làm gì? Kính của tôi đâu? Mau trả lại kính cho tôi!”
Không nên nhất thời kích động dâng nụ hôn, bây giờ thì hay rồi, hắn lấy kính đi mất, hắn có thể nhìn ra suy nghĩ của cô! Bây giờ thì hắn đắc ý lắm, đến giải thích cũng không thèm giải thích nữa. Haiz, quyền uy của vợ không dựng nổi!
Yêu Nghiệt thấy Đậu Đậu giận dỗi, bất lực ôm lấy vai cô, “Chuyện liên quan đến Vân Tung, anh có nói thì có lẽ em cũng không tiếp nhận nổi.”
“Anh không nói làm sao biết em không tiếp nhận nổi?”
“... Trong núi Đạo Vương thiết lập Thất tinh chu hồn trận, tâm trận ở trong lòng em. Một khi anh đưa em đi, em sẽ hồn phi phách tán.”
Đậu Đậu trợn to hai mắt, “Anh nói cái gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...