Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Bởi vì Yêu Nghiệt đột nhiên làm loạn hôn lại, nên Đậu Đậu ở trong nhà vệ sinh hơi lâu, đến nỗi quần chúng hóng hớt không rõ chân tướng đã tin Lạc Thi Nhã - Kim Đậu Đậu chỉ đang kéo dài thời gian, mọi người đừng đi, ngồi đợi cô ta xấu mặt đi!

Nhưng Yêu Nghiệt từ trước đến nay chưa hề rời đi ok!

Còn ngồi đợi Đậu Đậu xấu mặt à?

Lát nữa sẽ được sáng mù mắt chó!

Lạc Thi Nhã thấy Đậu Đậu đi ra, dịu dàng đề nghị, “Đậu Đậu, chúng ta không đợi nữa nhé? Chúng ta đi ăn cơm là được rồi.”

Sau đó cô ta dường như đang nghĩ lí do thoái thác giúp Đậu Đậu giải oan, dừng một chút, lại nói, “À, hôm nay anh ấy không có thời gian, lần sau mời cũng được, đúng không?”


Lời này của Lạc Thi Nhã thật là tốt bụng thông minh biết bao phải không? Còn biết tìm lối thoát cho cô nữa đấy!

Nhưng chính lời nói không tìm ra được khuyết điểm này của cô ta lại hắt một chậu nước bẩn có mới nới cũ trèo cao đạp thấp hám của nịnh hót lên cô rồi.

Tốt! Rất tốt! Món thù này cô sẽ nhớ!

Nghĩ tới đây, Đậu Đậu khẽ mỉm cười, “Không cần, đã nói hôm nay là hôm nay rồi, anh ấy đã tới cổng trường đợi rồi.”

Sau đó quả thực không muốn dễ dàng bỏ qua cho Lạc Thi Nhã như vậy, cô hắng giọng, cũng bắt chước chọc vào nỗi đau của Lạc Thi Nhã.

“Chị Lạc Lạc, chị với Sở Minh Hiên thế nào rồi? Không phải chị... vẫn thích tên cặn bã đó chứ?”

Lạc Thi Nhã hơi chấn động, đột nhiên có một loại dự cảm xấu. Nhưng không đợi cô ta nghĩ ra Đậu Đậu định làm gì, Đậu Đậu đã lên tiếng rồi.

“Chị Lạc Lạc, chị quá lương thiện! Chuyện của mình còn chưa giải quyết đã một lòng nghĩ cho em rồi. Chị yên tâm, phần tình nghĩa này của chị em nhận, ngày khác em nhất định thuyết phục anh họ chịu trách nhiệm với chị.”

Sau đó cô cũng giống Lạc Thi Nhã, làm ra một biểu tình lỡ miệng nói ra.

“Khụ, tôi vụng về nói sai rồi, mọi người chớ để trong lòng.”


Không phải là muốn giấu đầu hở đuôi để hắt nước bẩn sao?

Nghĩ không ai biết chắc?

Hà Chính Trực đứng xem từ đầu đến cuối ngẩn ra, “Cái gì? Lạc Lạc thật sự bị cái tên khốn kiếp đó làm nhục rồi sao?”

Đậu Đậu lập tức chữa lại, “Không có, không có, tuyệt đối không có! Em chỉ là, à... đúng, em nhất thời nói linh tinh thôi.”

“Em đây đâu phải là nói linh tinh chứ? Đây là lỡ miệng rồi!”

Hà Chính Trực nắm lấy tay Lạc Thi Nhã, vô cùng đau đớn kêu lên, “Lạc Lạc! Lạc Lạc của mình! Sao cậu lại không biết yêu quý bản thân mình như vậy chứ? Nếu không phải Đậu Đậu lỡ miệng nói ra, cậu còn định giấu mình đến lúc nào hả?”

Hà Chính Trực vừa nói xong, quần chúng liền biết có hay không rồi - Đến Hà Giai Y cũng nói như vậy thì nữ thần Lạc Lạc nhất định là bị làm nhục rồi!


Quần chúng cắn hạt dưa bàn luận sôi nổi, Lạc Thi Nhã tức giận chỉ muốn mở miệng mắng Hà Giai Y não tàn. Lời Kim Đậu Đậu nói, chưa chắc quần chúng hóng hớt đã tin. Nhưng Hà Giai Y vẫn luôn là cây súng trong tay cô ta, là bạn thân của cô ta nhiều năm như vậy. Lời cô ấy nói người khác nghe sẽ tin tưởng hơn Kim Đậu Đậu nói nhiều. Trước kia tin đồn cô ta bị Sở Minh Hiên lừa thân lại lừa tình vừa mới chấm dứt, bây giờ bị Hà Giai Y gào lên như vậy, không khác nào là chứng thực rồi!

Lạc Thi Nhã hít sâu một hơi, tự nói với chính mình: Không sao, chỉ cần ngài Cửu đó không xuất hiện, mình vẫn có thể lật lại một ván.

Bọn họ cùng nhau đi đến cổng trường, đối phương không những xuất hiện mà còn lái xe sang cầm hoa hồng nổi bần bật nữa.

Ở cổng trường có biết bao nhiêu người, người đàn ông kia mặc vest màu bạc, dáng người cao ráo hoàn mỹ, mái tóc đen buộc lên đơn giản, chỉ yên lặng đứng đó đã là một cảnh sắc đẹp không sao tả xiết rồi!

Hắn đi tới chỗ bọn họ, cong môi khẽ cười, nhưng chỉ cười với Kim Đậu Đậu.

“Đợi lâu rồi đúng không? Có chút chuyện nên bị chậm, tối anh sẽ đích thân xuống bếp chuộc lỗi nhé!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui