Hà Chính Trực vừa nói ra lời kia, đến Đậu Đậu là người trong cuộc cũng phải cười ha ha. May mà Lạc Thi Nhã làm nữ thần quen rồi, lúc nào cũng sẵn sàng bày ra được thái độ dịu dàng.
Dưới sự thúc giục của Hà Chính Trực, Lạc Thi Nhã tự nhiên khéo léo cười một tiếng với Đậu Đậu, sau đó đi tới kéo tay cô.
“Giai Y nói không sai, chuyện ngày đó, chị quả thật phải cám ơn em.”
Đậu Đậu cũng không sợ, trực tiếp nắm lấy, “Đâu có đâu có, mọi người đều là chị em tốt, giúp chị làm chút việc nhỏ, em thật sự không tính là gì cả.”
Giúp chỉ là ra vẻ thôi, trên thực tế ngày đó là cô đâm cho Lạc Thi Nhã hai nhát dao ok!
Có điều không sao cả, nếu Lạc Thi Nhã đã không vạch ra, vậy mọi người cứ so xem ai diễn hay hơn ai đi.
Lạc Thi Nhã trong lòng hận Đậu Đậu muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn cười không lộ một chút sơ hở nào. Sau đó nghe thấy tiếng còi của giáo viên thể dục, cô ta nói, “Bây giờ bọn chị phải học thể dục rồi, Đậu Đậu về trước đi, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé, chị mời.”
Mời cô ăn cơm?
Không phải là Hồng Môn Yến chứ?
Ngày đó mặc dù cô diễn một vở chị em tình thâm, nhưng Lạc Thi Nhã là một cô gái thông minh thế nào chứ, cho dù lúc đó bị kỹ xảo biểu diễn tuyệt vời của cô làm cho mê muội, thì sau chuyện này nghĩ lại cũng nhất định biết cô không phải là thứ tốt đẹp gì.
Biết rõ cô không phải là thứ tốt đẹp gì còn muốn đến diễn chị em tình thâm với cô – Không phải vì trả thù thì chỉ có thể chân ái!
Cho nên Đậu Đậu không chút nghĩ ngợi nào mà cự tuyệt luôn, “Không cần đâu, đều là chuyện em nên làm mà.”
Nhưng ý muốn cảm tạ của Lạc Thi Nhã rất mãnh liệt, “Không được, cho dù không phải vì cảm ơn em, chúng ta cũng đã rất lâu không ăn cơm cùng nhau rồi.”
Đậu Đậu không muốn đi, chỉ có thể kiếm cớ, “Khụ, em có hẹn rồi.”
Hà Chính Trực nghe thấy liền hóng hớt, “Ai thế? Hẹn với ai? Ngài Cửu nhà em sao?”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Tại sao lại nói như vậy?”
Hà Chính Trực lập tức ghét bỏ, “Xì! Chị còn không biết em chắc. Giấu một người đàn ông tốt như vậy ở trong nhà, chị không tin trong mắt em trừ anh ta ra còn chứa chấp được ai khác nữa!”
Đậu Đậu suy nghĩ, cũng đúng, trừ hẹn với Yêu Nghiệt ra, hình như cũng không còn ai cô có thể hẹn nữa. Chướng mắt với Sở Minh Hiên, lại không thể động vào Lạc Lê, vậy vừa nãy cô nói có hẹn rồi, cũng chỉ có thể là Yêu Nghiệt thôi.
Thế là cô chỉ có thể đồng ý với cách nói của Hà Chính Trực, không nói gì coi như là ngầm thừa nhận.
Sau đó Hà Chính Trực còn chưa kịp bùng nổ tính hóng hớt thì Lạc Thi Nhã đã lên tiếng. “Cùng ăn đi, em còn chưa giới thiệu anh ấy cho bọn chị đâu.”
Người đàn ông của cô, Lạc Thi Nhã làm gì mà phải hăng hái như vậy?
Không phải cô ta bị bệnh đấy chứ?
Hay là… cô ta chuyển mục tiêu lên Yêu Nghiệt?
Nghĩ như vậy, Đậu Đậu lập tức càng lắc đầu quả quyết hơn, “Không được! Anh ấy không thích gặp người lạ.”
Thật ra Đậu Đậu đoán không sai, Lạc Thi Nhã quả thật có dự định như vậy. Bởi vì Kim Đậu Đậu, Sở Minh Hiên hoàn toàn đoạn tuyệt qua lại với cô ta, gia chủ cũng thích Đậu Đậu, hết lần này đến lần khác dặn dò cô ta không được gây phiền phức cho Đậu Đậu ở trường.
Kim Đậu Đậu là cái thá gì?
Chẳng qua chỉ là một con nhóc xấu xí ngang ngược thôi, dựa vào đâu mà từng bước một leo lên đầu cô ta?
Nếu đã định trước không có được Sở Minh Hiên, vậy cô ta cũng phải khiến cho Kim Đậu Đậu nếm thử một chút mùi vị bị cướp mất người đàn ông mà mình yêu!
Nghĩ tới đây, Lạc Thi Nhã dịu dàng mở miệng, “Bọn chị làm sao có thể coi là người lạ? Đều là người mình cả rồi, bạn trai của em không giới thiệu cho bọn chị sao được? Giai Y, cậu nói đúng không?”
Hà Chính Trực mơ mơ màng màng, lại hùa theo Lạc Thi Nhã, “Đúng! Phải giới thiệu! Phải bắt anh ta mời cơm!”
Đậu Đậu đâm lao phải theo lao, chỉ có thể miễn cưỡng, “Lát nữa em hỏi anh ấy xem, sắp vào lớp rồi, em đi trước đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...