Đậu Đậu nhướn mày, bị Yêu Nghiệt bắt đi rồi? Hừ, nghĩ lại cũng đúng.
Ngày đó cô ở Sở gia, nhất thời không cảnh giác trúng xuân dược suýt nữa này nọ với Sở Minh Hiên, còn không phải là vì Yêu Nghiệt đi truy hỏi tung tích của Hoa Khôi sao? Cô còn nhớ khi đó Yêu Nghiệt nói với cô, bên chỗ Hoa Khôi có hành động rồi, hắn đi xem xem.
Cô nói gì nhỉ, cô nói, sau khi tìm được đừng giết, giữ lại cho cô từ từ hành hạ.
Có điều bởi vì chuyện xuân dược, cô này nọ này nọ với Yêu Nghiệt, lại thêm sau đó sinh trứng nuôi trứng đợi trứng nở, cô gần như quên hết chuyện này rồi.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất nhất là___Khoảng thời gian đó cô đang trong giai đoạn bị ngốc lúc mang thai, cô không có đầu óc đâu mà nghĩ nhiều đến thế.
Hoa Khôi bị Yêu Nghiệt bắt đi rồi, vậy há chẳng phải Yêu Nghiệt đã tra ra người hại cô là ai sao?
Đậu Đậu không dấu vết nhìn con yêu nào đó cải trang thành đứa bé đi theo sau lưng mình, gật đầu với Mạch Tuệ, nói, “Được rồi, tôi biết rồi. Cám ơn cô.”
Mạch Tuệ lắc đầu nói không cần, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay nói, “Tôi vẫn còn phải dạy hai lớp nữa, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
Đậu Đậu gật đầu, sau đó đi hóng gió ở bãi tập một lúc rồi cũng quay về lớp học.
“Này, Lạc Lạc, cậu nhìn xem, kia không phải là Đậu Đậu sao?”
Hà Chính Trực oang oang nói, Đậu Đậu lập tức phát hiện ra cô ta. Sau đó Lạc Thi Nhã ở bên cạnh Hà Chính Trực không tình không nguyện cũng nặn ra một nụ cười không thể bắt bẻ với cô.
Hà Chính Trực kéo Lạc Thi Nhã chạy như điên đến, “Đậu Đậu, Đậu Đậu, cuối cùng em cũng đi học rồi! Chị nhớ em chết mất!”
Đậu Đậu, “... Chị Hà, chúng ta có thể bình tĩnh chút không?”
“Làm sao chị có thể bình tĩnh được, đã hơn nửa tháng chị không nhìn thấy em rồi! Chị nói với em này, cái cách em nói với chị còn thật sự rất hiệu quả nữa!”
Đậu Đậu vừa định hỏi cách nào, chợt nhớ đến điều đó bèn lập tức xoắn xuýt, “Chuyện này… nói trước đám đông không hay lắm đâu.”
“Tại sao lại không hay chứ?”
Đậu Đậu, “... Chị nói xem?”
Hà Chính Trực ngơ ngác, “Chị cảm thấy rất tốt mà. Thật sự có hiệu quả!”
Đậu Đậu “... Được rồi, chị vui là được. Vậy chị nói xem, chị và Diệp Tinh Thần đã tiến triển tới bước nào rồi?”
“Tiến triển tới mức nào?” Hà Chính Trực lại ngơ ngác, “Bọn chị chưa tiến triển gì cả!”
“Chưa tiến triển mà chị còn nói có hiệu quả?”
Hà Chính Trực ưỡn ngực, “Em xem, em xem, to ra rồi!”
Đậu Đậu lập tức cạn lời, “Cho nên, sau khi chị cho anh ta nhìn ngực…”
“Đúng vậy! Không phải em nói cái này có hiệu quả sao?”
Đầu Đậu Đậu đầy vạch đen, thật muốn nói cô không quen cái người ngốc nghếch này.
Nhìn Lạc Thi Nhã đi, không cần biết có phải là giả vờ hay không, chị Hà, chị không thể học người ta dè dặt tí sao hả?
Có điều cho Diệp Tinh Thần nhìn ngực cái gì đó… Tình cảm chưa tiến triển, ngực đã to ra rồi? Thứ lỗi cho cô kiến thức nông cạn, loại hiệu quả trị liệu thần kỳ này của Hà Chính Trực thật đúng là___ Chưa từng thấy bao giờ, thật sự chưa từng thấy bao giờ!
Được người mình thích nhìn, sau đó ngực to lên!
Đây không phải là nhảm nhí sao?
Ai tin chứ?
Cả ngày cô bị Yêu Nghiệt nhìn tới nhìn lui còn xoa bóp nữa, cũng không thấy to ra tí nào hết!
Đúng là người so với người tức chết người, chẳng lẽ là Yêu Nghiệt nhìn không đủ nghiêm túc?
Ừ, nhất định là như vậy...
Sau đó Hà Chính Trực ríu ra ríu rít nói rất lâu, tiếp theo quả quyết đẩy Lạc Lạc đến trước mặt Đậu Đậu, “Này Lạc Lạc sao cậu không nói gì thế? Không phải cậu nói, cậu cũng rất cảm tạ Đậu Đậu đã giúp cậu trút giận hay sao?”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật – Chị Hà đúng là chém gió thành bão. Lạc Thi Nhã cảm tạ cô ấy hả?
Khụ, chuyện này, không cần biết thật hay giả, dù sao cô cũng hổ thẹn không dám nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...