Bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ gã chấp nhận rồi nên không có ai ở bên cạnh, đây chính là cơ hội tốt để ra tay. Cho nên gã ta không chút do dự ném đứa bé lên trên góc nhọn của bồn hoa. Dùng hết sức lực toàn thân, xác định đứa bé sẽ phải chết!
Nhìn vẻ mặt La Chính Hi dữ tợn khi ném chết đứa bé, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người!
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá đột ngột, nên bọn họ cứ như vậy mà trơ mắt nhìn một sinh mệnh mới tàn lụi trong nháy mắt, thậm chí cũng không kịp ra tay cứu giúp.
Trên bồn hoa của Cục bắt yêu là chỗ để Vô Ngân trồng hoa, nhưng tiếc là tất cả đều đã khô héo hết rồi. Thân thể nhỏ bé của đứa trẻ nằm ở ngay cạnh hoa cỏ bị héo rũ, không nhúc nhích, lộ ra vẻ thê lương đến cùng cực.
Trong nháy mắt, dường như thời gian đều dừng lại.
Tất cả mọi người không hề nhúc nhích, chỉ có Hắc Bạch Vô Thường đóng sổ sinh tử lại. Họ nhìn nhau, đi lên rút hồn phách của đứa nhỏ ra, rồi lại khóa lên trên xích dắt hồn một lần nữa.
Yêu Nghiệt híp mắt một cái, quả nhiên bọn họ ở đây là vì đang đợi đứa bé dùng hết tuổi thọ. Cho dù hắn và vợ không làm gì Kim San, thì mạng của đứa bé này cũng nên là như vậy.
Vẻ mặt Đậu Đậu tràn đầy mờ mịt, đống hạt đậu vừa mới nhặt lên chuẩn bị ném vào thùng rác lại ào ào rơi ra đầy đất. Chuyện ngoài ý muốn đến quá nhanh, như là gió lốc vậy đó.
Còn nữa, cái tên La Chính Hi này có bị bệnh không vậy? Hổ dữ còn không ăn thịt con! Đấy là con ruột của gã! Cho dù gã không thích Kim San như thế nào đi nữa thì đứa bé này vẫn là nòi giống của gã mà!
Lạc Lê từ trên xe lao xuống, cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ. Đứa nhỏ đã không còn hô hấp, trên cái miệng nho nhỏ còn có một vết máu chảy ra, mỏng manh vô tội.
Thấy Hắc Bạch Vô Thường thu hồn, Lạc Lê cản bọn họ lại, “Hai vị xin dừng bước, đứa bé này còn có thể cứu được!”
Mặc dù nội tạng của đứa bé này bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng chỉ cần Hắc Bạch Vô Thường đồng ý trả lại hồn phách, lại thêm việc trong Cục bắt yêu có nhiều đạo sĩ bắt yêu tiếp tế linh lực như vậy thì nhất định có thể chữa khỏi được. Đây là lần đầu tiên người bị thai quỷ vào bụng có thể cứu, không thể trơ mắt nhìn đứa bé tàn lụi như thế!
Bạch Vô Thường nhìn Hắc Vô Thường, sau đó nói với Lạc Lê, “Tuổi thọ của nó đã hết nên phải quay về âm phủ. Chúng tôi cũng chỉ thi hành mệnh lệnh mà thôi.”
Lạc Lê vẫn chưa từ bỏ ý định, “Nhưng thế này là không công bằng với nó! Cha mẹ phạm tội, còn đứa bé là vô tội!”
“Vô tội?”
Hắc Vô Thường cười nhạt, “Trên đời này, từ trước đến giờ cũng chưa có ai là thật sự vô tội cả. Ngươi có biết kiếp trước đứa bé này phạm vào tội gì không? Có biết kiếp trước của kiếp trước lại phạm vào tội gì không? Có biết mười kiếp trước nó đã từng làm chuyện gì tội ác tày trời không?”
Ba câu hỏi vặn lại của Hắc Vô Thường rơi xuống, Lạc Lê không còn lời nào chống đỡ.
“Ngươi không biết. Đã như vậy thì dựa vào cái gì nói nó vô tội chứ?”
Hắc Vô Thường động tác liên tiếp treo dây câu hồn ở trên thắt lưng, thấy Bạch Vô Thường thu hồi xích dắt hồn. Trước khi đi, còn không quên cảnh cáo Lạc Lê, “Mọi thứ trên thế gian này đều đã được định trước, thiên đạo luân hồi, nhân quả báo ứng. Đạo sĩ bắt yêu chỉ có thể cứu người chưa hết tuổi thọ, chuyện trên sổ sinh tử còn chưa tới phiên các ngươi nhúng tay vào.”
Đám đạo sĩ bắt yêu ở đây đều sợ ngây người. Bọn họ vẫn luôn cho là đứa bé này vô tội, nhưng không một người nào nghĩ tới việc mấy kiếp trước đứa bé này có phạm vào lỗi gì không thể tha thứ được hay không?
Thân là đạo sĩ bắt yêu, bọn họ thường hay chỉ nhìn đúng sai của một kiếp, chứ thật sự không nghĩ tới lại có người phạm vào tội lớn ngập trời, dù là mấy đời cũng không trả hết được!
Bọn họ không biết, nhưng trên sổ sinh tử này đều ghi lại tất cả...
Hắc Bạch Vô Thường đi rồi, rốt cuộc ánh mắt của mọi người cũng đặt lên trên người của La Chính Hi.
Người đàn ông này thực sự quá hung ác! Cho dù mấy kiếp trước đứa bé kia đã từng phạm vào tội lớn gì, nhưng nó cũng là con ruột của gã ta!
Làm sao gã ta có thể? Làm sao lại dám giết nó chứ?
Mợ nó, không đánh gã ta thì không đủ để giải hết nỗi tức giận của nhân dân!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...