Bác sĩ dừng lại, nhìn về phía Lạc Lê, Lạc Lê nhíu mày nói, “Tiếp tục đỡ đẻ.”
Kim San khẽ cắn môi, tự an ủi mình, không sao đâu, dù sao cũng có nhiều người ở đây như vậy, bác sĩ này sẽ không dám làm gì con của cô ta đâu.
Vì vậy bác sĩ tiếp tục đỡ đẻ, Kim San tiếp tục dùng sức sinh con.
Đậu Đậu ngồi ở vị trí kia, vừa vặn nhìn thấy một cái đầu nhỏ đen thùi lùi lộ ra ở thân dưới máu chảy đầm đìa của Kim San. Sau đó tay cô run một cái, hạt đậu ào ào rơi ra đầy đất - A men, thật là đáng sợ! Đầu em bé lớn như vậy, sinh ra chắc cũng nứt mất! May mà cô sinh là trứng, nếu không là đau đến chết luôn!
Nghĩ như vậy, Đậu Đậu lập tức thấy Yêu Nghiệt là yêu cũng có rất nhiều chỗ tốt.
Ít nhất...
Sinh con cho hắn cũng không bị đau. Cho nên… một chút vấn đề to nhỏ kia… có thể bỏ đi. Dù sao hung khí của Yêu Nghiệt có to hơn nữa thì cũng nhỏ hơn đầu của trẻ con nha!
Yêu Nghiệt còn không biết vợ hắn đã hiểu được triết lý đời người sâu sắc như vậy từ chuyện Kim San sinh con, nên vẫn ngồi ở trên cái ghế nhỏ quan sát Hắc Bạch Vô Thường. Hắn nghĩ, Hắc Bạch Vô Thường dừng ở đây, nhất định không đơn giản chỉ là xem náo nhiệt như vậy đâu.
Nhưng nếu không phải xem náo nhiệt, thì định làm gì?
Lẽ nào lại có người phải chết?
“Oe! Oe! Oe!”
Tiếng khóc của trẻ con vang lên, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thành công, trường hợp đầu tiên người bị thai quỷ vào bụng nhưng vẫn cứu được đứa bé!
Kim San mừng đến chảy nước mắt, Lý Thúy Vân cũng cảm động không kém. Tuy rằng đứa bé này sinh ra trước sáu tháng rất kì lạ, nhưng đây là người thân của bọn họ!
Đầu bác sĩ chảy đầy mồ hôi, bưng nước nóng đến tắm cho đứa nhỏ, sau đó nhận lấy khăn tắm mà Thượng Vân Tiêu đưa tới, bao bọc đứa bé lại.
Đứa bé vừa mới được bọc xong thì Lý Thúy Vân lập tức đoạt lấy, rất sợ bác sĩ sẽ làm chuyện bất lợi gì đối với nó.
Kim San thấy người ôm đứa bé chính là mẹ ruột cô ta thì thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt quá, cô ta đã sinh ra con của anh Chính Hi, cô ta có thể tiến vào La gia rồi!
Nhưng cô ta mà nghĩ như vậy thì thật quá ngây thơ.
Sinh đứa bé mới mang thai ba tháng, cho dù cô ta nói đứa bé là người bình thường thì ai có thể tin cô ta được chứ?
Huống chi La Chính Hi vốn chỉ muốn thoát khỏi cô ta nữa.
Quỷ nhỏ đã được siêu độ, bây giờ nó đã ở trên xích dắt hồn của Bạch Vô Thường, căn bản không thể giúp Kim San mê hoặc La Chính Hi được nữa.
Cho nên La Chính Hi đã tỉnh rồi, hoàn toàn thanh tỉnh!
Thảo nào buổi tối gã thường mơ tới cái gì đó rất kì lạ, thì ra do Kim San nuôi quỷ nhỏ!
Cô ta dùng quỷ nhỏ mê hoặc gã, làm gã ngoan ngoãn nghe lời cô ta. Rõ ràng cô ta không mang thai con của gã, cô ta sinh - là thai quỷ!
Sinh thai quỷ còn muốn bước vào La gia sao?
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Người con gái mà gã muốn là Kim Đậu Đậu chứ không phải là Kim San. Con của gã tuyệt đối cũng không phải là cái thai quỷ còn chưa tới ba tháng thì đã ra đời này.
La Chính Hi hạ quyết tâm, sắc mặt bình tĩnh từ bước từ lầu hai xuống. Đám đạo sĩ bắt yêu tránh ra một lối, cho gã có cơ hội có thể tới gần Kim San.
Có rất nhiều người vừa mới biết người nhà bị quỷ quấn thân thì ban đầu cũng khó mà chấp nhận được. Nhưng xuất phát từ tình thân tình yêu, cuối cùng vẫn sẽ chấp nhận thôi. Cho nên bọn họ nhường ra một con đường cho La Chính Hi.
La Chính Hi đi tới trước mặt Kim San, dịu dàng cười với cô ta như lúc trước bị tiểu quỷ mê hoặc, “San San, em vất vả rồi.”
Kim San mừng rỡ, “Anh Chính Hi? Anh nhìn con của chúng ta đi. Anh nhìn nó xem, có giống anh không?”
La Chính Hi nhìn thoáng qua, ngụy trang không lộ một chút kẽ hở nào, “Giống, em sinh thì sao không giống được chứ?”
Kim San đã bị chuyện đứa bé ra đời làm cho mê muội đầu óc, cô ta tựa vào người La Chính Hi nói với vẻ mặt hạnh phúc, “Em cũng cảm thấy nó giống anh.”
La Chính Hi nở nụ cười với Lý Thúy Vân, nói, “Mẹ à, con muốn ôm đứa nhỏ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...