Đậu Đậu nhấc chân đi về phía trước, thấy Yêu Nghiệt sững sờ đứng im tại chỗ, thiếu chút nữa không nhịn được mà ngửa mặt lên trời cười dài.
Ha ha ha, nhất định là hắn có cảm giác rồi!
Trước đây vào những lúc như thế này, hắn sẽ uy hiếp dụ dỗ cô lấy tay giúp hắn ấy ấy. Nhưng mà lần này không thể so trước đây được, hắn có cảm giác thì cũng chỉ có thể nhịn thôi!
Tâm tình Đậu Đậu rất sung sướng, sắc mặt Yêu Nghiệt rất rầu rĩ. Hắn nghĩ vợ không phải cố ý, cô chỉ ôm hắn xuống, đụng tới thắt lưng của hắn là chuyện rất bình thường. Nhưng mà hắn lại có cảm giác, nếu như không phải đứng im ở đó cố gắng áp chế thì hình ảnh hiện tại nhất định sẽ rất đẹp đến mức không đành lòng nhìn thẳng.
Yêu Nghiệt hít sâu một hơi, bỏ đi cái cảm giác tê dại từ thắt lưng truyền đến, đôi chân ngắn ngủn nhỏ bé bước bạch bạch đuổi theo. Đậu Đậu kéo Yêu Nghiệt đi ra ngoài, sắc mặt càng nghiêm trang thì Yêu Nghiệt càng xấu hổ không chịu được.
Sở Minh Hiên thấy Đậu Đậu hoàn toàn không nhìn cậu ta một cái nào, thở dài, cất bút vào túi bỏ vào trong cặp sách. Người phụ nữ kia nói không thể gấp gáp. Vào thời điểm này, cậu càng tiến lên phía trước thì càng làm người ta thấy phiền. Lúc đó cậu ta còn có chút không rõ, nhưng người phụ nữ kia còn nói, cậu hãy nghĩ về những nữ sinh theo đuổi cậu lúc trước. Cậu ở trong mắt cô ta cũng như những nữ sinh kia ở trong mắt của cậu vậy, không khác chút nào.
Sở Minh Hiên nhớ tới mấy đứa con gái não tàn không biết tự lượng sức mình kia, nhíu mày, lập tức hiểu luôn. Dây dưa không ngừng không nghỉ như thế, đồng nghĩa với việc quấy rối. Cậu ta cảm thấy chán ghét những nữ sinh suốt ngày theo đuổi cậu ta kia bao nhiêu, thì Kim Đậu Đậu cũng sẽ cảm thấy chán ghét cậu ta làm phiền bấy nhiêu. Cho nên trong khi thi, cậu ta chỉ yên lặng làm bài, thỉnh thoảng thì nhìn cô một cái...
Đậu Đậu không biết Sở Minh Hiên còn có nhiều suy diễn trong lòng như vậy, chẳng qua chỉ cảm thấy hôm nay Sở Minh Hiên không quấy rầy cô, coi như cũng rất thức thời. Thật ra đàn ông hay phụ nữ đều giống nhau, đều sợ gặp phải người liều chết quấn lấy. Có người hiền lành, không thích thì cũng chỉ từ chối thôi. Có người thẳng thắn, không thích thì dứt khoát cự tuyệt. Nhưng mà từ chối cũng không có tác dụng gì, đối với người theo đuổi não tàn mà nói, không chừng còn cảm thấy là mi đang xấu hổ hoặc là lạt mềm buộc chặt, đến lúc đó có khi càng dây dưa ác hơn.
Ví dụ như Sở Minh Hiên.
Cậu ta vẫn luôn không đếm xỉa đến những người đó, hoặc là không quan tâm. Nhưng cậu ta làm như vậy không phải vì cậu ta tốt bụng, cậu ta cũng muốn thẳng thắn dứt khoát phun ra một chữ “cút”, có điều cậu ta lại không muốn người khác có một chút nhận xét trái chiều nào về cậu ta. Cậu ta muốn làm nam thần!
Từ chối một cách dứt khoát thì hoàn toàn cắt đứt, cho dù đối phương vì yêu sinh hận nhưng ít ra cũng không dây dưa nữa. Nhưng như thế thì sẽ có một vài quần chúng không đồng ý nói, “Tàn nhẫn với một người thích anh ta/cô ta như vậy, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt gì.”
Ví dụ như Đậu Đậu.
Mỗi lần bị người khác chỉ trích như thế thì cô chỉ hận không thể mắng to___Đám người hóng hớt các người nói câu như thế thì vừa nhìn đã biết là thánh mẫu tam quan lệch lạc rồi! Người nào mà thích cái người đã quấy rối cuộc sống của mình được chứ, mấy người thích chịu thì cứ đi mà chịu, dù sao bà đây cũng không chịu được!
Tóm lại, Đậu Đậu thấy phản ứng của Sở Minh Hiên sau khi bị từ chối vẫn rất được. Cho nên ấn tượng với cậu ta cũng khá hơn nhiều. Mặc dù cậu ta rất kiêu ngạo rất coi thường nữ sinh trong trường, nhưng người ta vẫn có thể giữ gìn hình tượng làm nam thần.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Dù một người có xấu xa đến tận xương, nhưng kiên trì giả bộ làm người tốt cả đời thì không nghi ngờ gì nữa, anh ta chính là một người tốt.
Cho nên, dù Sở Minh Hiên chỉ giả vờ làm hình tượng nam thần cao lãnh, nhưng chỉ cần cậu ta có thể liên tục giả bộ, giả bộ cả đời, giả bộ đến độ bất cứ người nào cũng không thể phát hiện được mặt tối tăm ở trong nội tâm của cậu ta, vậy thì cậu ta sẽ là một nam thần cao lãnh đích thực.
Đậu Đậu cảm thấy Sở Minh Hiên có thể giả bộ cả đời.
“Đứng lại!”
Một giọng nữ cao vang lên, Đậu Đậu hoàn hồn, dừng bước chân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...