Nhưng hắn không dám nói như vậy, cho dù có nói thì vợ hắn cũng sẽ không để ý đến hắn.
Vì vậy hắn chỉ có thể gật đầu đi ra ngoài, rồi tiện tay đóng cửa cho cô.
Sau đó hắn đau khổ nghĩ: Rốt cuộc làm sao thì vợ mới có thể nguôi giận đây? Cô còn không hết giận, thì cho dù hắn có giải thích thì cô cũng sẽ không tin hắn đúng không?
Hắn đã từng lừa cô chuyện trứng phá vỏ, hắn là một tên yêu quái có tiền án tiền sự đó.
Độ tin tưởng của hắn ở trong lòng của vợ chắc chỉ là số không. Không, có lẽ đã bị trừ thành số âm rồi.
Yêu Nghiệt bất đắc dĩ thở dài, cái chân ngắn lạch bạch đi đến phòng khách. Vừa nãy vợ ôm Viên Viên đi tắm, lúc hắn cảm khái người mẹ thật vĩ đại xong thì lại nhớ ra một chuyện làm hắn không thể hiểu nổi.
Đó chính là___Vì sao vợ lại không ngủ chờ bắt hắn chứ? Rốt cuộc cô phát hiện Viên Viên đã phá vỏ từ lúc nào?
Suy đi nghĩ lại cũng không thấy mình đã lộ ra sơ hở ở đâu, Yêu Nghiệt lập tức hỏi Kính Linh. Kính Linh nghe xong hai vấn đề này, hoàn toàn không muốn nói cho Yêu Nghiệt rằng Đậu Đậu đã nhận ra hắn rồi. Nhưng mà làm Kính Linh của Thiên Vấn, nó không có cách nào nói dối được. Vì vậy nó suy nghĩ một chút, chỉ nói một phần sự thật, “Ngày trứng phá vỏ, cô ấy đã phát hiện trên người Viên Viên có cái khe rồi, nhưng mà anh không biết nên anh xóa đi. Hôm nay cô ấy nhìn thấy trên người Viên Viên không có cái khe đó nữa, cho nên...”
Kính Linh cố ý dừng ở chỗ này, không nói dối nhưng cũng thành công lừa dối Yêu Nghiệt. Lúc trước cũng thế, nó không nói cho Yêu Nghiệt mục đích Lạc Lê đến, chỉ nói là, “Có lẽ, là do cố chấp.”
Lạc Lê đúng là rất cố chấp mà!
Yêu Nghiệt vừa nghe, quả nhiên tin lời Kính Linh.
Ồ! Thì ra vợ đã phát hiện Viên Viên phá vỏ, cho nên mới há miệng chờ sung.
Vợ xấu xa quá, phát hiện vết nứt không thấy đâu nữa, thế mà liền giả bộ ngủ để tóm hắn. Rõ ràng không trong trạng thái ngốc nữa rồi. Xem ra sau này nếu muốn chuồn vào đó thì phải cẩn thận một chút.
Kính Linh ngáng chân Yêu Nghiệt một cái, trong lòng vặn vẹo thoải mái. Hừ! Cho anh lấy việc hủy diệt Thiên Vấn ra để uy hiếp bổn thần thú này, bị vợ đùa giỡn vòng vòng là đáng đời!
Yêu Nghiệt không biết mình bị Kính Linh lừa cho một phát, còn yên tâm quay về phòng khách đi ngủ. Nhưng mà hắn là yêu tộc nên thật ra cũng không cần ngủ, chỉ ngồi xếp bằng tu luyện, nên rất nhanh đã trôi qua một đêm.
Đậu Đậu đã đồng ý với Viên Viên là sẽ để cho Tinh Trạch mang váy đến cho cô bé, nên sáng sớm hôm sau lập tức đi ấn chuông cửa phòng 916.
Tên ngốc mơ màng đi ra mở cửa, vừa nghe đến chuyện Viên Viên phá xác đã thốt ra, “Nó đã đứt đuôi rắn rồi sao? Nhanh như vậy à?”
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, “Cậu biết con bé có đuôi rắn à?”
Phát hiện mình lỡ miệng, tên ngốc hì hì cười gượng hai tiếng, “Khụ, chuyện là… sư thúc người không có cách nào đi ra ngoài, cho con tiền, con đi mua quần áo cho em ấy.”
Đậu Đậu đưa cái thẻ cho cậu, “Sáu số hai, mua tất cả những thứ cần dùng về đây đi.”
Có thể tiêu thì tiêu, không tiêu thì sẽ mất hết!
Tấm thẻ lần trước Diệp Tinh Trạch cho cô, cô nói muốn dùng để mua phòng. Nhưng mà về sau lại có nhiều chuyện quá nên quên mất, mười triệu cứ như vậy thành bong bóng nước. Bây giờ cái thẻ này là tiền sinh hoạt phí mà Sở Ngọc Bình cho cô, mỗi tháng đều có một triệu. May là không nhiều lắm, nếu không số này cũng mất nốt thì bản thân cô cũng ghét bỏ mình là đồ phá của.
Diệp Tinh Trạch nhận thẻ, vội vàng thay quần áo xuống lầu. Cậu mua quần áo và đồ dùng của trẻ con xong thì đã sắp đến giờ đi học rồi. Từ lúc Lăng Đầu Thanh đồng ý với Đại Vương của gã là phải dạy tên ngốc thành một học sinh giỏi thì rất chịu khó tận chức tận trách. Thấy đã đến thời gian đi học, anh ta thì dứt khoát nhấn chuông cửa phòng 912 giục tên ngốc.
Tên ngốc lẩm bà lẩm bẩm, nhưng nội dung chỉ ba chữ thôi: Không muốn đi.
Đậu Đậu thấy gần đây tên ngốc trầm mê học tập nên càng ngày càng gầy đi, bèn mở miệng đòi công bằng thay cậu.
“Nó không muốn đi thì anh xin nghỉ giúp nó đi, nhìn thằng bé bị làm khó như vậy, gầy hết cả người rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...