Nhưng mà bây giờ cô không ngốc, đương nhiên biết hắn sợ hình rắn của con sẽ hù dọa cô.
Lúc nghĩ tới đây, khóe môi Đậu Đậu khẽ cong lên. Ý thức được mình vừa mới cười, cô vội vàng nghiêm mặt lại. Được rồi, dựa vào việc hắn đã chủ động bôi đen chính mình, hôm nay sẽ không vạch trần hắn nữa.
Vì vậy lúc Yêu Nghiệt đang thấp thỏm xem có thể lừa gạt cho qua được không, Đậu Đậu đột nhiên mở miệng, “Con trai hay con gái vậy?”
“Chị... không sợ ạ?”
Đậu Đậu ghét bỏ nhìn Yêu Nghiệt, “Chị sinh thì chị sợ gì chứ?”
Yêu Nghiệt thở phào, ngay sau đó nói, “Con gái.”
Đậu Đậu đưa tay muốn ôm một cái thì một đứa nhóc mập mạp đáng yêu lập tức nhào vào trong lòng, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực cô cọ cọ, giọng sữa bập bẹ kêu “Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Đậu Đậu sờ lên cái đầu nhỏ của Viên Viên, nghĩ đến nguyên nhân Yêu Nghiệt giấu con bé đi, lại sợ con gái đau lòng, vì vậy nói, “Đuôi Viên Viên thật xinh đẹp!”
Viên Viên kinh ngạc mở to hai mắt, rất lâu sau mới gắng sức duỗi cái cổ nhỏ lên hôn lên mặt cô một cái.
Nó còn dùng ngôn ngữ yêu đắc ý nói: Con đã nói rồi mà, cái đuôi nhỏ của con đáng yêu như thế cơ mà, làm sao mẹ sẽ ghét bỏ con chớ?
Yêu Nghiệt:...
Đậu Đậu được tặng nụ hôn, trái tim lập tức trở nên mềm mại. Sau đó cô mở đèn, vui vẻ ôm con gái đi tắm, chỉ để lại hai cha con ở trong phòng ngủ nhìn nhau. Bọn họ vốn còn đang suy nghĩ không biết lúc nào Viên Viên mới có thể giấu được cái đuôi rắn đi rồi chính thức phá vỏ, bây giờ xem ra lúc trước đều lo lắng vô ích rồi!
Vừa nãy vợ/mẹ đã nói câu kia như thế nào nhỉ?
Cô sinh thì cô sợ gì chứ?
Cái lí do đơn giản thô bạo này thật là___Không, cách, nào, phản, bác, được!
Yêu Nghiệt vẫn lo lắng cái đuôi rắn của con gái sẽ hù dọa vợ, lại quên mất làm sao con gái có thể giống mấy con rắn ở bên ngoài kia chứ? Con bé là miếng thịt rơi từ trên người cô xuống mà!
Đối với một người mẹ mà nói, cho dù con của mình có xấu xí khó coi thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là cục cưng đáng yêu nhất thiên hạ...
Đậu Đậu tắm rửa sạch sẽ cho Viên Viên, tìm một bộ quần áo của Biển Biển cho cô bé mặc. Thấy cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn ghét bỏ cái màu xám kia thì lại đưa tay sờ lên đầu cô bé, “Ngày mai sẽ bảo anh Tinh Trạch mua váy đẹp cho con, được không?”
“Được ạ!” Viên Viên rất vui vẻ vươn cái tay mập mạp nhỏ bé ra, “Mẹ ơi, ôm!”
Đậu Đậu nâng cái đuôi rắn mềm mại của cô bé, nghĩ thầm mình sinh có khác, ngay cả cái đuôi nhỏ cũng thật mềm mại ~ thật là đáng yêu thật là đáng yêu!
Có con gái thật tốt, có thể ra vẻ đáng yêu làm nũng xin ôm một cái, không giống con trai, ôm nó một chút thì như mượn nó chục triệu không trả vậy!
Nghĩ như vậy, Đậu Đậu cúi đầu hôn một cái lên gương mặt mũm mĩm của con gái, “Đi, đi ngủ thôi.”
Vì vậy khi hai cha con nhìn nhau thật lâu, chỉ thấy mẹ con người ta đã tắm rửa xong và quay lại rồi. Vui vẻ dính nhau như sam, mẹ hôn con một cái, con hôn mẹ một cái.
Yêu Nghiệt đố kị: Buông mẹ của con ra, để cho ba tới!
Khuôn mặt Biển Biển ghét bỏ: Chậc chậc chậc, may là mẹ không hôn nó như thế, quá buồn nôn!
Có điều việc củ cải đỏ bị nhéo, tuyệt đối là sỉ nhục của rắn. Nhưng mà không còn cách nào khác, ai bảo mẹ là mẹ của nó chứ? Bị mẹ nhéo củ cải một chút, hình như cũng không có gì nhỉ...
Đậu Đậu đặt con gái lên trên giường, sau đó khép vỏ trứng nhỏ lại, đặt song song ở trong tủ treo quần áo với vỏ trứng của Biển Biển lúc trước.
Lúc làm xong tất cả, cô nhìn Yêu Nghiệt, “Tiểu Thập, em có thể đi ra rồi. Chị phải cho bọn nhỏ đi ngủ đây.”
Viên Viên hài lòng lăn qua lăn lại, “Đi ngủ!”
Đậu Đậu ôn nhu nhìn con gái, “Đúng, đi ngủ!”
Nội tâm Yêu Nghiệt lại đang gầm thét, hận không thể lập tức nằm xuống rồi nói với vợ. Ngủ anh đi ngủ anh đi! Anh chính là giấc ngủ nè!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...