Vô Ngân Vô Ưu vào nhà, rất nhanh Đậu Đậu đã bế Biển Biển đi ra. Sau đó cô chỉ vào Vô Ngân Vô Ưu nói với Biển Biển, “Vị này chính là chú Vô Ngân, vị này chính là chú Vô Ưu. Ngoan, gọi chú đi con!”
Biển Biển rất nghe lời, “Chú.”
Hai người chú với hai khuôn mặt mờ mịt, sau một hồi yên tĩnh đến kỳ lạ, đầu tiên là Vô Ưu bị sặc nước miếng của mình nên ho khan hai tiếng, ngay sau đó vẻ mặt tỏ ra không tin, “Sư muội, đây là con trai của muội á?”
Vẻ mặt Đậu Đậu cực kỳ kiêu ngạo, “Đúng vậy, còn huynh không có nhỉ!”
Khóe miệng Vô Ưu giật một cái, “Khụ, không có, cũng không muốn có.”
Mà rốt cuộc sư muội lấy đâu ra phần cảm giác ưu việt này vậy? Dựa theo tính cách của muội ấy, phải là nên không có mặt mũi gặp người nữa mới đúng chứ!
Em gái có vẻ mặt tự hào ôm con trai này thật sự là sư muội à? Anh bắt đầu có chút hoài nghi rồi đó...
Vô Ngân phục hồi tinh thần lại, khẽ ho khan một tiếng, ngay sau đó đưa tay ra, nói, “Đến đây, cho chú ôm một cái nào.”
Nhưng Biển Biển không hề để ý tới hắn, bé bằng lòng bị mẹ coi thành món đồ chơi nhỏ để ôm đã là giới hạn lớn nhất rồi đó. Còn hai chú này___nghĩ cũng đừng nghĩ nhá!
Vì vậy Biển Biển lắc đầu một cái, ra sức từ chối Vô Ngân.
Vô Ngân hậm hực thu tay về, suy nghĩ thật lâu, mới nghẹn ra một câu, “Đứa nhỏ này… nhìn một cái là biết chính là con ruột rồi.”
Cái chuyện nhìn người nào vừa mắt thì đối tốt với người đó, nhìn người nào không vừa mắt thì trực tiếp quăng khuôn mặt thối ra, quả thật giống sư muội như đúc luôn!
Nhưng mà Vô Ngân sai rồi, không phải Biển Biển nhìn hắn không vừa mắt, mà vì nó thấy bị đám người lớn này ôm tới ôm lui rất mất mặt.
Đậu Đậu cũng không cảm thấy hành vi của con trai có lỗi gì, ngược lại cô thấy con trai làm như vậy quả thật quá đúng. Nếu như người nào muốn ôm cũng ôm được, thì đứa nhỏ này cũng quá dễ bị bọn buôn người trộm đi mất rồi!
Không tốt không tốt, không an toàn!
Đang nghĩ như vậy, chuông cửa lại vang lên, Đậu Đậu đặt Biển Biển vào trong xe trẻ con, tùy tiện bới ra mấy tờ tiền từ đống đồ lặt vặt trong cái giỏ ở dưới bàn trà rồi đi ra trả tiền lấy đồ ăn mua ngoài vào.
Vô Ưu nhìn qua một chục tờ nhân dân tệ rơi ra từ đống bừa bộn trong cái giỏ, cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong sự kiêu ngạo khó hiểu của sư muội. Xem ra sư muội vẫn là sư muội, không thoát khỏi bản tính của người mẹ, cho nên cho dù đứa nhỏ này là sinh với yêu quái thì cũng không thể không thích đứa nhỏ được. Dù sao đây chính là miếng thịt rơi xuống từ trên người muội ấy mà!
Nghĩ vậy, Vô Ưu đưa tay muốn chọt vào mặt của Biển Biển, nhưng còn chưa đụng tới thì đã bị Biển Biển ghét bỏ tránh đi, “Đừng đụng vào cháu.”
Lời này là do vừa nãy Yêu Nghiệt đã dạy nó nói. Yêu Nghiệt sợ nhất chính là Đậu Đậu sẽ theo hai người này quay về núi Đạo Vương. Ngày phòng đêm phòng, tại sao hai người này vẫn còn xuất hiện vậy hả?
Chả lẽ đây là số mệnh đã định trước?
Không, hắn không tin số mệnh!
Cho dù như thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không cho phép hai người này dẫn vợ đi. Yêu Nghiệt hạ quyết tâm: Nếu như vợ đi với họ thì hắn sẽ hiện thân mang cô về Yêu Đô!
Cùng lắm thì cũng chỉ hận hắn thôi. Hận hắn thì sao chứ? Dù sao còn tốt hơn so với việc quên sạch hắn đi.
Nhưng mà Yêu Nghiệt lại đoán sai rồi, Đậu Đậu không định cùng họ trở về. Sở Ngọc Bình vẫn chưa sinh đứa bé thứ hai ra, Niệm Nô Kiều vẫn chưa khởi tử hồi sinh, cô cũng chưa chỉnh Yêu Nghiệt đủ, cứ đi như vậy, dù sao vẫn cảm thấy có lỗi với bản thân có lỗi với xã hội!
Quan trọng nhất là, hai tháng sau chính là thời gian đánh cược với Đường Lưu Ly. Nếu như cô đi thì có khác gì sợ thua đâu chứ?
Cho nên cô sẽ không trở về núi Đạo Vương.
Đậu Đậu dọn xong cơm mua ngoài, sau đó giới thiệu Yêu Nghiệt và Viên Viên một chút, rồi mời hai vị sư huynh ngồi xuống ăn cơm.
Ăn cơm xong, Vô Ngân đi thẳng vào vấn đề, “Sư muội, quay về núi Đạo Vương với bọn huynh đi, sư phụ rất lo lắng cho muội đấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...