“Đương nhiên rồi ạ. Nhưng mà mẹ yên tâm, các hạng mục chỉ tiêu đều đã thông qua kiểm tra chất lượng cả rồi. Nguyên chất không ô nhiễm, người của Cục kiểm tra chất lượng đã kiểm tra bốn năm lần còn không dám tin nữa.”
Lần này Sở Ngọc Bình vui vẻ hẳn lên, “Lợi hại như vậy sao! Vậy thì mẹ phải dùng thử xem mới được. Dùng thế nào vậy? Một ngày dùng mấy lần?”
“Mẹ cứ dựa theo thói quen trước kia vẫn dùng là được, sản phẩm này rất thuận tiện.”
“Ừ, được, vậy mẹ chính là khách hàng đầu tiên của Niệm Nô Kiều rồi.”
Sở Ngọc Bình nhìn thấy sản phẩm liền yên tâm, cảm thấy cho dù Đậu Đậu không thể khiến cho Niệm Nô Kiều cải tử hồi sinh, nhưng ít nhất cũng sẽ không thua quá khó coi. Cố gắng của cô thế nào bà đều nhìn thấy được, cô rất có thiên phú kinh doanh. Chỉ riêng một điểm này cũng đủ để bà ấy cảm thấy tự hào rồi. Thắng thua không quan trọng, có sức mạnh tinh thần này, sớm muộn cô sẽ biến thành một con người khác.
Sở Ngọc Bình nghĩ như vậy, thật sự không coi là tự phụ. Bà ấy là người phụ nữ sắt ở Đế Đô, trong giới kinh doanh chưa bao giờ có người phụ nữ nào có thể đánh đồng được với bà ấy. Cho nên đánh giá cùng với sự mong đợi của bà ấy đối với Đậu Đậu có thể nói là cao nhất từ trước tới giờ.
Sau khi Sở Ngọc Bình đi rồi, Đậu Đậu mở cửa phòng dành cho khách ra. Yêu Nghiệt đang dạy Biển Biển nói chuyện, dạy đâu ra đấy, còn thật sự giống đứa bé cha không thương mẹ không yêu của Xà tộc.
Đậu Đậu phì cười, thầm cảnh cáo mình không được mềm lòng. Tình cảm của con yêu này đối với cô còn phải chờ khảo chứng thêm thì không nói đến, nhưng hắn làm việc cũng quá không từ thủ đoạn rồi. Cô suy nghĩ cẩn thận, núi Đạo Vương quả thật thiết lập kết giới, hơn nữa khi đó cô cũng hoàn toàn sẽ không yêu một con yêu, nếu như hắn trực tiếp theo đuổi cô, có lẽ cô sẽ cho hắn hai cái bạt tai rồi bảo hắn cút xéo đi cũng nên.
Nhưng đây không thể trở thành lí do để tha thứ cho hắn được. Để tiếp cận cô, để cô dựa vào hắn, hắn lại không tiếc mà giết cô! Cho dù hắn thật sự yêu cô đến tận xương tủy, nhưng cách làm cực đoan như vậy cô không thể tiếp nhận được!
Nhạy bén nhận ra Yêu Nghiệt đang nhìn qua đây, Đậu Đậu dời hướng nhìn, “Tiểu Thập, em đừng quá vội, dạy bọn nhỏ nói chuyện cũng không phải một chốc một lát là có thể dạy được.”
Yêu Nghiệt gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”
“Chị mệt rồi, chị đến phòng ngủ nghỉ ngơi một lát đây, em trông bọn nhỏ giúp chị được chứ?”
“Được ạ, đây vốn dĩ là chuyện em nên làm mà.”
Đậu Đậu cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cảm khái không thôi, “Haiz, đứa bé đáng thương, em quả nhiên không giống tên anh trai cặn bã của em tí nào cả. Vất vả cho em rồi ~”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, “Ha ha ha, đúng, đúng, em không giống anh ấy.”
Đậu Đậu chẹn họng Yêu Nghiệt một câu xong rất vui vẻ, ung dung đi vào phòng ngủ.
Không phải là cô mệt rồi, cô chẳng mệt chút nào cả. Cô vào phòng ngủ, là có chuyện khác phải làm. Cô đã nghĩ ra cách không để cho Yêu Nghiệt nhìn thấu được tâm tư của cô rồi.
Vừa rồi lúc Sở Ngọc Bình sắp đi, cầm sữa rửa mặt bỏ vào trong túi xách, cô vô tình nhìn thấy trong túi xách của bà ấy có một cái kính đen. Sau đó linh quang lóe lên, cô liền có cách khiến cho Yêu Nghiệt không nhìn thấu được tâm tư của cô nữa. Cô có thể dùng tinh thạch để luyện một cái kính màu. Hừ hừ hừ, đến lúc đó xem hắn còn nhìn thấu tâm tư của cô, trêu chọc cô thế nào nữa!
Yêu Nghiệt nhìn vợ ung dung đi về phòng ngủ, sống lưng chợt lạnh, dự cảm được mình sắp bị người ta tính toán vậy. Vì vậy đứa bé dễ thương năm sáu tuổi chống khuôn mặt đáng yêu, trầm tư suy nghĩ, rõ ràng bước chân của vợ rất nhẹ nhàng, sao lại kêu mệt chứ? Chẳng lẽ là hắn nhìn nhầm rồi sao? Hay là hắn chột dạ nghĩ nhiều rồi?
Đúng, nhất định là như vậy, sau khi biến thành trẻ con, hắn đã không dám nhìn thẳng vào mắt vợ nữa, sợ vợ phát hiện ra thân phận của hắn.
Khụ, đương nhiên còn có một nguyên nhân khác.
Sau khi biến thành trẻ con, hắn muốn nhìn vào mắt vợ còn phải rướn cổ ngước đầu lên nữa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...