Yêu Nghiệt khóc không ra nước mắt, “... Cám ơn chị.”
Tên tiểu nhân trong lòng Đậu Đậu cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn vô cùng đau đớn, “Hắn từng ngược đãi em đúng không? Loại yêu cặn bã như hắn nên nổ tung cho rồi!”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, “À... vâng.”
Tên ngốc nhịn cười rất khổ sở, thấy Đậu Đậu nhìn mình nên cậu ta vội vàng cúi đầu nhìn giày. Mẹ ơi, sợ quá đi mất, xem ra tiết tháo của sư thúc công đã nát vụn đến mức không nhặt nổi nữa rồi! Mặc dù biết không nên cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng cậu thật sự rất muốn cười thì phải làm thế nào đây? Vậy nên cậu vội vàng nói với Đậu Đậu cậu còn phải làm bài thi của Đại học Đế Đô, xong chạy biến về phòng để cười.
Sắc mặt Lăng Đầu Thanh xoắn xuýt lại, rất cố gắng rất cố gắng thì giọng nói mới bình thường được, “Nếu đã như vậy, tôi giao nó cho cô nhé.”
Đậu Đậu vui vẻ, “Được, cứ giao cho tôi đi.”
Sau đó cô kéo tay Yêu Nghiệt dắt hắn vào phòng, Lăng Đầu Thanh nhìn mà ngẩn ra.
Đại Vương làm như vậy thật sự sẽ ổn chứ? Chưa nói việc cô gái người phàm này có cảm kích hay không, chỉ riêng việc cải trang thành anh bạn nhỏ thế này đã mất hết mặt mũi rồi! Hơn nữa con trai của Đại Vương thông minh sớm như vậy… Nghe đi, nó đã đang dùng tiếng yêu nói ba nhát gan, thật là nhát gan rồi kìa! Haiz, địa vị gia đình của Đại Vương...
Chậc chậc chậc...
Nói tóm lại một câu thôi, Đại Vương đáng thương!
Lăng Đầu Thanh không hề nghe nhầm, Biển Biển thật sự đang dùng tiếng yêu nói ba nhát gan, thật là nhát gan. Sau khi xem xong toàn bộ cách làm lạ lùng của ba mình, Biển Biển càng thêm kiên định một quyết tâm: Mau mau trưởng thành, mau mau mạnh mẽ, cái nhà này xem ra chỉ có thể dựa vào một mình nó rồi!
Còn về Viên Viên vẫn còn đang ở trong vỏ trứng nhỏ kia. Thứ lỗi cho nó, trong đầu nó chỉ toàn nghĩ đến thịt, căn bản là không để ý xem ba mình làm như vậy có gì không tốt.
Cho nên lúc Biển Biển chán ghét nói ba nhát gan, thật là nhát gan thì nó còn hơi nghi ngờ hỏi: Sao ba lại nhát gan? Sau này ba sẽ có thể ở cạnh chúng ta rồi, chẳng lẽ không tốt sao?
Khóe miệng Biển Biển giật giật: Em còn nhỏ, em không hiểu đâu.
Lần này Viên Viên không vui nữa: Xí, không phải chỉ là nở trước người ta một tí thôi à? Người ta cũng nở rồi, nếu không phải vì, nếu không phải vì...
Viên Viên càng nói càng bé, cuối cùng hừ một tiếng, dứt khoát không thèm quan tâm đến Biển Biển nữa. Nó không thèm thừa nhận nó chưa rụng đuôi rắn là vì không lợi hại bằng Biển Biển đâu!
Đậu Đậu dắt Yêu Nghiệt vào phòng, đã diễn kịch thì phải diễn đến cùng. Không chỉ dẫn hắn vào nhà quan sát một vòng mà còn giới thiệu Biển Biển với hắn, nói, “Đây là con trai của chị, không có chút quan hệ nào với anh trai em cả.”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, “À, vâng, em biết rồi.”
Không có chút quan hệ nào với hắn, làm sao có thể không có chút quan hệ nào với hắn chứ? Nhìn một cái là biết đây là giống của hắn biết chưa hả? Nhưng mà không sao, vợ đang tức giận, có thể hiểu được, có thể hiểu được… Xem ra muốn dùng thân phận em trai để xóa bỏ ấn tượng xấu trong đầu vợ là không thể nào rồi, chỉ có thể dùng cách khác thôi.
Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt giả vờ ngoan ngoãn, cô đảo con ngươi gian xảo, đột nhiên ôm lấy Biển Biển nói, “Biển Biển à, đây là anh, à, em tên là gì nhỉ?”
Yêu Nghiệt khóc không ra nước mắt, “Em… em tên là Tiểu Thập, nó... nó là con của anh trai em, làm sao có thể gọi em là anh được chứ?”
Bị con trai nhà mình gọi là anh...
Chắc là con trai sẽ không gọi chứ?
Nhất định là sẽ không gọi!
Đậu Đậu nhướn mày, “Sao thế, em không bằng lòng à? Chị nói rồi, con chị không có chút quan hệ nào với anh trai em cả. Chẳng lẽ em nói quan hệ của em và anh trai em không tốt là lừa chị à?”
Yêu Nghiệt vội vàng biểu thị, “Đương nhiên là không phải rồi!”
“Ừ, vậy thì tốt, nếu không chị sẽ không đồng ý giữ em lại đâu.”
Đậu Đậu nói rồi kéo cái tay nhỏ của con trai, “Biển Biển ngoan, gọi anh đi.”
Biển Biển rất nghe lời, “Anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...