Vào đền Đông Quách, ai cũng ôm tâm sự của riêng mình, thưởng trà dưới sự tiếp đãi của các mỹ nữ áo dài. Khóe mắt Cố Thanh Vân giật không ngừng, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra. Lần trước Sở Ngọc Bình trắc trở nhiều lần mới tìm được Đông Quách tiên sinh, ông không tin cái này, tìm cớ đi công tác. Nhưng lần này ông lại có chút dao động.
Trong căn biệt thự khắp nơi đều là đồ mang phong vị cổ xưa, chỉ riêng cái giá để đồ cổ ở đối diện, ít cũng phải năm sáu mươi năm rồi. Hương cháy trong lư hương là huân hương cao cấp nhất, khói lượn lờ dâng lên, mang theo sự thần bí. Ông cầm chén trà sứ thanh hoa tâm tình phức tạp _Đông Quách tiên sinh thật sự có thể cứu Trường Sinh của bọn họ sao?
Bà Cố đã sống quá nửa đời người, là người đã sắp chết rồi, loại phô trương này không phải là lần đầu thấy. Khi đó bà ấy vào Cố gia, lão thái gia cũng hợp bát tự. Nói là bà ấy tuổi già bơ vơ bị cô lập, lúc đó bà còn để trong lòng, ngày phòng đêm phòng, sợ chồng có con riêng đến cướp địa vị trong nhà của bà. Nhiều năm như vậy, bà ta ngoài sáng trong tối giải quyết không ít phiền phức. Hoa dại không mang thai thì thôi. Một khi có thai, bà sẽ khiến cho bọn họ cả đời này đừng mong làm mẹ nữa. Cũng may bà ta làm như vậy. Bây giờ Thanh Vân đã làm chủ Cố gia rồi. Bị cô lập hả? Nói linh tinh!
Cho nên bà cũng không tin vào số mệnh. Nhưng nể tình Trường Sinh là cháu trai duy nhất của bà, bà mới miễn cưỡng mặc Sở Ngọc Bình ầm ĩ một lần. Ai bảo con trai mình không biết tranh giành, ngay cả cỏ dại cũng không có, nói gì đến con riêng. Cha đào hoa như vậy, con trai lại là người chung tình. Thật là kỳ quái! Cũng không biết Sở Ngọc Bình dùng thủ đoạn gì, lại có thể làm cho con trai bà ta chung thuỷ như vậy. Được, cứ giày vò đi. Lần này nếu như Trường Sinh vẫn không khỏi, thì đừng trách bà ta dùng thủ đoạn thâm độc kiếm một đứa cháu trai riêng.
Đậu Đậu ngồi ở bên cạnh Trường Sinh ăn sạch điểm tâm, thỉnh thoảng đảo mắt qua mấy người lớn. Sắc mặt Cố Thanh Vân có lẽ là bị thế trận này doạ rồi. Gương mặt già nua của bà Cố đen lại, không biết lại đang tính toán cái gì, một nhà bốn người có ba người có thể suy nghĩ, chỉ còn lại Sở Ngọc Bình coi như vẫn bình tĩnh.
Đợi một lúc, người đẹp da trắng mặt xinh chân dài bê một bức thư xuống. Sở Ngọc Bình đứng lên, “Thanh Loan cô nương, tiên sinh nói thế nào?”
Thanh Loan? Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, Tiểu Đông Quách, cái tên này thật sự là đủ rồi đó.
Cô gái tên Thanh Loan giao bức thư cho một cô gái mặc áo dài bên cạnh, lắc lắc ngón trỏ với Sở Ngọc Bình, “Phu nhân, quy củ của đền Đông Quách, vào cửa số hai là con số này.”
“Một triệu?” Bà Cố tối sầm mặt lại nổi giận, “Thanh Vân, con thấy thế nào?”
Cố Thanh Vân do dự nhìn mẹ và vợ, vội vàng đi đến bên cạnh bà Cố ngồi xuống, “Mẹ, không phải mẹ đã nói nhà chúng ta không thiếu chút tiền này sao? Coi như là vì Trường Sinh đi.”
Thật ra bà Cố không coi một triệu ra gì, bà chỉ là muốn khiến Sở Ngọc Bình không thoải mái thôi. Bây giờ con trai mình đã lên tiếng, nên bà ta cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng, “Cũng đúng.”
Đậu Đậu cười lạnh một tiếng thầm nghĩ, bà cứ ra vẻ đi, cái tên bại gia Diệp Tinh Trạch đó chẳng lẽ chỉ muốn một triệu của mấy người chắc?
Quả nhiên, bà Cố vừa dứt lời, Thanh Loan đã lắc đầu, “Không phải một triệu, là mười một triệu.”
“Mười một triệu?” Bà Cố kinh hãi, đảo mắt, lập tức có cách đối phó, “Ngọc Bình, lấy tiền đi. Chuyện đoán mệnh này, tôi với Thanh Vân không tin, cô lòng thành thì linh, chút tiền này chắc cũng có chứ.”
Sở Ngọc Bình ngẩn ra, vừa định nói bà chỉ còn chút vốn riêng, Thanh Loan đã lên tiếng, “Lão phu nhân nói đúng, phu nhân lòng thành thì linh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...