Bả vai bất thình lình bị người vỗ một cái, Yêu Nghiệt hoàn hồn lại, thấy mặt tên ngốc sụp đổ, lập tức nghi ngờ, “Sao thế?”
“Nó nó nó... nó...”
Tên ngốc chỉ Viên Viên rất lâu cũng không nói ra được lí do, Yêu Nghiệt nhìn theo phía tay cậu chỉ, lập tức cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Trên ghế sô pha thiếu đi một con vịt vàng, hơn nữa là con vịt mẹ lớn nhất. Hóa ra lúc hắn đang ngẩn ra, Viên Viên đã mở vỏ trứng ra rồi. Nó cười với tên ngốc, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ mập mạp chôm một con vịt rồi trốn vào trong vỏ trứng. Bây giờ Viên Viên khép vỏ trứng lại đang vui vẻ chơi đùa, cái tay nhỏ mập bóp con vịt kêu bép bép, vừa nghe vừa dùng cái giọng trẻ con đáng yêu cười khanh khách không ngừng.
Yêu Nghiệt, “....”
Tên ngốc, “....”
Sau đó tên ngốc hoàn hồn lại, yếu ớt bày tỏ, “Sư thúc công, tâm hồn trẻ thơ của con bị tổn thương rồi.”
Yêu Nghiệt khẽ ho khan một tiếng, “Đừng nói cho sư thúc cậu biết.”
Tên ngốc gật đầu, “Vâng, không nói, không nói. Nhưng nó là con trai hay con gái thế ạ?”
Thứ lỗi cho cậu, khi nhìn thấy cái đuôi nhỏ mập mạp trắng bóc kia thì đã hoàn toàn dùng hết nơron thần kinh rồi. Mình người đuôi rắn, thế này… thế này làm sao biết được trai gái đây?
Quá hại não rồi!
Cửa phòng ngủ xoạch một tiếng, Yêu Nghiệt quay đầu nhìn thấy vợ ôm con trai mặc áo khủng long đi ra, vội vàng cảnh cáo Viên Viên không được bóp vịt nữa, sau đó nói với Tinh Trạch, “Con gái.”
“Tinh Trạch, vừa rồi là cậu bóp vịt à? Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn ấu trĩ như vậy hả?”
Tên ngốc, “... Ha ha.”
Cậu còn có thể nói gì chứ? Cậu còn có thể nói thế nào chứ?
Ở trong mắt sư thúc, bây giờ trong phòng 912 người có thể ra tay bóp mấy con vịt đồ chơi kia thật sự chỉ có cậu thôi.
Oan uổng này… cậu gánh!
Đợi sau này dẫn hai đứa nhóc đáng yêu này ra ngoài chơi, hừ hừ, nhất định xúi giục bọn nó gọi là chú.
Đậu Đậu không biết trong lòng tên ngốc còn có những suy nghĩ này, nói cậu mấy câu rồi thu dọn lại chỗ vịt còn lại đưa cho cậu, “Cầm lấy chơi đi, con trai tôi không thích.”
Tên ngốc, “...”
Cầm lấy chơi đi là cái quỷ gì? Mặc dù cậu cảm thấy vịt vàng nhỏ rất đáng yêu, nhưng cậu thật sự không bóp mà! Nhưng mà cậu biết, cậu nói rồi sư thúc cũng sẽ không tin, vì vậy cậu chỉ có thể nhận lấy, “Vâng, được, con cầm.”
Sau đó lại một tiếng, Viên Viên không nhịn được lại bóp một cái. Đậu Đậu ghét bỏ nhìn tên ngốc, tên ngốc chỉ có thể cười gượng, “Ha ha ha, rất vui mà.”
Sau đó sợ Viên Viên lại hại cậu nữa, cậu quả quyết ném túi vịt kia ra xa, “Giờ này cũng nên ăn trưa rồi, con gọi ít đồ ăn bên ngoài, lát nữa lúc đi con sẽ cầm đi.”
Đậu Đậu đang ôm con trai tìm bình sữa, nghe vậy lập tức gật đầu, “Được, tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
Đậu Đậu trải một đống đồ dùng trẻ sơ sinh lớn trong xe chở đồ ra đất, kéo xe nhỏ qua đặt con trai vào trong, sau đó đẩy con trai đi vào phòng bếp đun nước luộc bình pha sữa. Còn Viên Viên, ừ, dù sao nó cũng vẫn chưa nở, chắc sẽ không bò loạn chạy loạn đâu. Cho dù lăn hai cái cũng không sao, dù sao có vỏ trứng bảo vệ rồi…
Vì vậy Đậu Đậu không ở đây nữa, Viên Viên lại vui tươi hớn hở đẩy vỏ trứng nhỏ lên hóng gió. Tên ngốc gọi đồ ăn xong quay đầu lại nhìn, khóe miệng lập tức giật giật, “Nhóc con, tại sao vừa rồi lại hại anh hả?”
Viên Viên vẫy cái đuôi nhỏ mập mạp của mình cười hì hì, vừa bóp vịt vàng vừa kêu một câu thiểu năng.
Thấy tên ngốc bị hai bảo bối nhà mình thay phiên nhau ăn hiếp, cuối cùng Yêu Nghiệt không nhìn nổi nữa: Thiểu năng là từ không tốt, sau này không thể nói linh tinh, gọi là anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...