Sau khi bị mẹ mình phân biệt đối xử, Viên Viên ủy khuất khóc lên. Nó kéo cái đuôi nhỏ mập mạp trắng nõn của mình nhìn đi nhìn lại, thật sự không hiểu cái đuôi nhỏ của nó đáng yêu như vậy rốt cuộc dọa người chỗ nào?
Yêu Nghiệt kéo cái vỏ trứng nhỏ của nó lên, ôm nó ra ngoài, suy nghĩ một chút, móc một cái kẹo trong túi ra. Sáng sớm nay trước khi ra ngoài, sau khi tên ngốc biết trứng sẽ nở, sống chết nhất định phải nhét cho hắn. Cậu ta còn nói đợi một lát nữa sẽ trốn học đi mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh, cũng không biết bây giờ đã mua xong chưa. Nếu như mua xong rồi, tên ngốc phải giải thích làm sao với vợ hắn về việc biết chuyện trứng nở đây? Đừng có mà ngu ngốc bán đứng hắn nữa là tốt rồi.
Nghĩ như vậy, Yêu Nghiệt bóc vỏ kẹo cứng ra đưa cho con gái: Không được cắn, không được nuốt, ăn từ từ.
Viên Viên sáng mắt lên, nhìn chằm chằm cái kẹo gật đầu như gà con mổ thóc: Vâng vâng vâng! Con muốn con muốn!
Sau đó Yêu Nghiệt xoa xoa đầu nó, bỏ viên kẹo vào trong miệng nó. Viên Viên được ăn rất vui vẻ, y như mẹ nó, cáu kỉnh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tức giận vĩnh viễn không quá ba phút. Ngay chuyện hôm qua đuổi hắn ra khỏi nhà, tối hôm qua còn khóc tu tu, bây giờ thấy trứng nở rồi, lập tức ném hết những chuyện không vui kia đi. Nhưng đây không phải là chuyện tốt, điều này gián tiếp chứng minh một điểm, lần này vợ hắn tức giận thật rồi. Tức giận đến mức muốn loại hắn hoàn toàn ra khỏi cuộc đời. Vợ hắn có cảm giác với hắn, nhưng loại cảm giác đó vẫn chưa sâu đậm đến mức có thể tha thứ cho những hành vi kia của hắn. Cô rất lý trí thuyết phục chính mình, sau đó thẳng thừng kéo hắn vào sổ đen luôn.
Bây giờ hắn hoàn toàn khoanh tay chịu trói, căn bản là không nghĩ ra bất cứ cách nào để ở lại bên cạnh vợ nữa. Nhưng nếu như hắn cứ đi như vậy, một mình cô nuôi hai đứa bé thật sự an toàn sao? Lời Lạc Lê nói không phải là không có lí, chỉ có điều những đạo lý kia hoàn toàn không thích hợp với tình hình bây giờ. Nếu như hắn vẫn chưa động đến vợ, Lạc Lê nói như vậy, hắn rời đi cũng không có gì đáng trách. Nhưng bây giờ hắn đã động đến vợ rồi, bất luận có rời đi hay không thì Cơ Yêu Nguyệt cũng sẽ không buông tha cho vợ hắn. Vả lại, hắn đã đợi nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì mới có một chút tiến triển với cô, rời đi như vậy nhất định hắn sẽ hối hận.
Đang suy nghĩ, cửa phòng tắm đã “cạch” một tiếng. Yêu Nghiệt vội vàng để con gái vào trong vỏ trứng đậy lại: Ngoan ngoãn đợi nhé, mẹ ra rồi.
Viên Viên ăn kẹo rồi liền ngoan ngoãn, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ xíu xinh đẹp trong vỏ trứng, không quên mặc cả với Yêu Nghiệt: Lần sau vẫn muốn nữa!
Yêu Nghiệt đáp lại: Ừ, sẽ có, con ngoan ngoãn đừng dọa mẹ, muốn ăn cái gì ba cũng mua.
Sau đó vội vàng dùng phép yêu, xóa đi vết nứt nổi bật trên vỏ trứng.
Đậu Đậu vui vẻ tắm cho con trai, nắn nắn cánh tay nhỏ cái chân nhỏ, cầm củ cải, cho đến tận lúc Biển Biển bắt đầu giãy giụa kháng nghị, mới chưa thỏa mãn lau khô cho nó rồi ôm nó ra ngoài. Sắc mặt Biển Biển khó coi, vô cùng hối hận nói hay là nó vào vỏ trứng đợi làm em trai. Bởi vì nở ra trước cho nên bị mẹ mình xem như thứ đồ chơi mới lạ, khó chịu quá!
Đậu Đậu đặt nó lên sô pha, sợ nó bò loạn rơi xuống đất, còn chuyển cái ghế đặt ở trước mặt nó. Khóe miệng Biển Biển giật giật, nghĩ thầm: Nó sẽ không bò loạn đâu! Trên đất bẩn chết đi được!
Đậu Đậu ôm trứng đặt lên sô pha bên cạnh Biển Biển, sau khi dặn dò nó phải hòa thuận với Viên Viên, rồi lôi điện thoại ra gọi cho tên ngốc.
Sau khi điện thoại được nối, giọng nói vui sướng của tên ngốc truyền tới, “Sư thúc, người tìm con à? Có phải là trứng… có phải là đói rồi không? Con mang đồ ăn cho người nhé?”
Đậu Đậu vui vẻ, “Tôi không đói! Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết là trứng nở rồi thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...