Viên Viên khóc thút tha thút thít: Tại sao chứ? Tại sao lại không cho con nở ra? Con muốn làm chị! Con không muốn làm em gái đâu hu hu hu...
Yêu Nghiệt kiên nhẫn giải thích: Nửa thân dưới của con vẫn là đuôi rắn, sẽ dọa cho mẹ con sợ đấy.
Biển Biển hoàn hồn lại cũng nhanh chóng lên tiếng phụ họa, giọng nghe như đang cười trên sự đau khổ của người khác: Đúng thế đúng thế! Doạ cho mẹ sợ mất, ba cũng không có cách nào trở về nữa đâu!
Viên Viên ở trong vỏ trứng dùng cái tay nhỏ bé bụ bẫm kéo cái đuôi nhỏ mập trắng bóc của mình, uất ức lên án: Rõ ràng cục cưng dễ thương như vậy đáng yêu như vậy, có chỗ nào doạ người chứ? Chỗ nào doạ người chứ hu hu hu...
Yêu Nghiệt nghiêm khắc: Không được nở, nếu không sau này sẽ không được ăn thịt nữa!
Viên Viên tủi thân thút thít hai tiếng: Không, không phá vỏ. Muốn, muốn thịt, hu hu, muốn thịt...
Biển Biển cười trên sự đau khổ của người khác: Ha ha, vậy em chính là em gái rồi nhé! Mau gọi anh đi!
Viên Viên tức giận: Không muốn!
Yêu Nghiệt vội vàng dỗ: Anh trai phải nhường em gái, sau này có gì ngon, anh đều phải nhường cho con ăn trước.
Viên Viên lập tức dừng thút thít: Có thật không?
Yêu Nghiệt gật đầu: Thật!
Viên Viên lập tức buông cái đuôi nhỏ mập của mình ra, chống nạnh trong vỏ trứng: Vậy được rồi, con đồng ý làm em gái.
Biển Biển ghét bỏ, đồ mập ú, trừ ăn ra không thể nghĩ được đến cái gì khác à? Nhưng mà có thể làm anh trai là quá tốt rồi, còn về chuyện có gì ngon phải nhường cho em gái trước gì đó, chẳng lẽ đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Dù sao nó cũng không có hứng thú với đồ ăn của loài người.
Vậy là sau đó tất cả đều vui vẻ, sau khi Yêu Nghiệt buông cái tay ấn lên vỏ trứng của con gái ra, cuối cùng Đậu Đậu cũng thành công bế Viên Viên lên. Bởi vì dùng sức quá mạnh, suýt nữa cô ngã ngửa ra sau. Yêu Nghiệt theo bản năng muốn giơ tay ra đỡ, nhưng nhớ ra bây giờ mình đã bị vợ đuổi ra khỏi nhà rồi, nên chỉ có thể hậm hực thu tay lại.
Đậu Đậu ôm Viên Viên nhìn cẩn thận, phát hiện trừ việc trên vỏ trứng có một vết nứt ra thì chẳng có thay đổi gì khác. Cô cảm thấy có thể là Viên Viên cũng sắp nở rồi, không suy nghĩ nhiều, ôm nó đặt bên cạnh Biển Biển. Sau đó cô cầm điện thoại lên mở mục máy quay ra, cẩn thận nhìn chằm chằm Biển Biển. Ở giữa vỏ trứng trắng lộ ra một đôi mắt đen láy, sau đó một cái tay nhỏ thò ra khỏi vết nứt, động tác tương đối lưu loát, lấy vỏ trứng trên đỉnh đầu xuống. Cậu nhóc dễ thương trắng nõn nà khoảng một tuổi ngồi ở trong vỏ trứng, tay nhỏ chân nhỏ. Nó dùng đôi mắt đen láy quan sát cô, bộ dạng nghiêm trang, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Đậu Đậu nhìn theo cái bụng nhỏ của nó đi xuống dưới, lập tức vui vẻ, “Oa, là con trai! Sau này có người phụng dưỡng cho mình rồi!”
Biển Biển xấu hổ đỏ mặt, vội vàng dùng cái tay nhỏ mập mạp che củ cải của mình lại.
Đậu Đậu nhìn thấy thế càng vui hơn, “Nhóc con này còn biết xấu hổ nữa hả? Không tệ không tệ, thông minh lắm!”
Sau đó cô tiện tay ném điện thoại di động đi, xoa tay giơ ra với Biển Biển, “Nào, mẹ bế con đi tắm rửa.”
Biển Biển, “...”
Tắm cái gì chứ, nó không phải là em gái!
Nhưng Đậu Đậu đâu có quan tâm nó nghĩ như thế nào, hào hứng ôm lấy con trai vào nhà tắm vặn nước. Ai nha, sống hai trăm năm mươi năm, cô cũng là người có con trai rồi. Sau này cô sẽ không còn sợ sư huynh đệ chế giễu cô bị yêu đè nữa.
Bị yêu đè thì đã làm sao?
Phi, không đúng, nói như vậy đúng là quá gà mờ rồi. Nên nói là: Đã từng ngủ với yêu thì làm sao? Bà cô đây có con trai! Bọn họ có không? Có không có không? Hừ! Cho đám đàn ông độc thân không có con nối dõi, phạm tội bất hiếu kia hâm mộ chết đi! Hơn nữa cô còn không chỉ có một đứa con trai nhé! Viên Viên vẫn chưa nở nữa. Đợi Viên Viên nở rồi, cô càng có vốn liếng để vênh mặt: Đã ngủ với yêu thì làm sao? Bà cô đây có con rồi! Hai đứa liền!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...