Ý muốn tìm Lạc Lê báo thù đã biến mất, Yêu Nghiệt bước từng bước trở về, như người bị mất hồn. Hắn đi về phòng 916, Lăng Đầu Thanh và Diệp Tinh Trạch đều lo lắng nhìn hắn. Hắn suy nghĩ một chút, nói câu tôi không sao.
Sau đó trực tiếp đi đến một gian phòng khách giống bên phòng 912 như đúc, đóng cửa lại. Tên ngốc sững sờ, cẩn thận đâm cánh tay của Lăng Đầu Thanh, “Đại… Đại thần, xảy ra chuyện gì vậy? Vừa nãy bị sư thúc đuổi ra cũng không như vậy mà?”
Lăng Đầu Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, làm một thế tay chớ có lên tiếng, chỉ chỗ gian phòng của Yêu Nghiệt, rồi lại chỉ lỗ tai của mình hai cái. Ý nói cho dù bọn họ có nói nhỏ thế nào đi chăng nữa thì Đại Vương nhà bọn họ vẫn sẽ nghe được đấy.
Tên ngốc gật đầu, lộc cộc chạy vào thư phòng cầm bút và quyển sách nhỏ đi ra. Lúc cậu xem phim chiến tranh điệp viên đã từng thấy, lúc không thể nói chuyện thì mọi người đều dùng giấy bút để trao đổi.
Lăng Đầu Thanh bất đắc dĩ, cầm bút viết sàn sạt trao đổi với tên ngốc. Cuối cùng nhất trí cho ra kết luận: Đều là lỗi của Lạc Lê!
Lăng Đầu Thanh cảm thấy Đại Vương nhà mình ngay cả trứng cũng ấp rồi, một nam yêu tốt bụng tuyệt thế như vậy sẽ không có người thứ hai. Đại Vương đối với cô gái nhỏ người phàm kia phải gọi là móc tim móc phổi. Cho dù có sai, vậy cũng là lỗi vì quá yêu cô ấy!
Tên ngốc cũng cho rằng là như vậy mà gật đầu, nghĩ Đại thần nói rất đúng. Nhìn dáng vẻ sư thúc công đi, lại nhìn bản lĩnh của sư thúc công đi, mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với mấy cái lốp xe dự bị mà lúc trước sư thúc gặp được ấy chứ!
Quan trọng nhất là một nam yêu đẹp trai xé trời như thế còn có thể yêu cô như vậy, lúc rảnh rỗi thì đều ở cùng cô, bằng lòng im lặng ở bên cạnh cô giả bộ làm phong cảnh, đây đây đây… đây không phải là một ông xã năm tốt mà đốt đèn lồng cũng không thể tìm thấy đó sao!
Hai người liếc nhau, đều không coi chuyện này to lớn nhường nào. Sau đó gật đầu nói câu ngủ ngon, rồi quay về phòng mình lên giường đi ngủ. Cái gọi là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, cho dù có là một đôi vợ chồng ân ái thì cũng sẽ có ngày cãi nhau giận dỗi cơ mà! Không sao đâu, có khi bọn họ ngủ một giấc tỉnh dậy thì lại không có chuyện gì nữa ấy chứ. Hoàng đế không vội mà đám thái giám bọn họ gấp cái gì? Dựa vào suy nghĩ như thế, hai người hoàn toàn không lo lắng mà đều đi ngủ luôn.
Nhưng mà chuyện này đâu phải là một trận cãi nhau nhỏ đâu? Cái tên Yêu Nghiệt cưng chiều vợ như mạng kia, nếu chỉ cãi nhau nhỏ thì cơ bản đều chủ động quấn lấy làm hòa được không! Làm gì có khi nào như thế này chứ!
Lúc này Đậu Đậu là giận thật. Hình như hai nhóc trứng cũng ý thức được điểm này, nên vẫn không nhúc nhích vùi ở trong lòng Đậu Đậu. Chúng nó có thể cảm giác được, cha già không bớt lo nhà mình cũng không đi xa, vì vậy ngược lại vùi ở trong lòng mẹ, rất muốn nói thêm vài câu có ích. Nhưng mà tiếng người mà chúng nó học được tổng cộng cũng chỉ được mấy câu như vậy thôi, muốn biểu đạt một chút gì đó thì mẹ ngốc nhà chúng nó cũng nghe không hiểu đâu nha.
Vì vậy Viên Viên Biển Biển chỉ có thể liếc nhau, đều thở dài, “Haiz.”
Đậu Đậu sờ hai nhóc trứng, nước mắt không tự chủ chảy xuống. Cô không rõ, tại sao trái tim của cô lại đau như thế chứ? Rõ ràng trước đây cô rất ghét Yêu Nghiệt mà, nếu như không phải hắn bụng đói ăn quàng thì làm sao cô lại mang thai trứng rắn đến ngay cả núi Đạo Vương cũng không dám về chứ?
Nhưng mà sau đó hắn lại đối tốt với cô như vậy, cả ngày giúp cô không nói, còn ở cùng cô, nhẫn nhục chịu khó. Cái thân thể này xấu như vậy, yếu như vậy, người khác đều ghét bỏ. Chỉ có hắn nói với cô là cô không xấu chút nào, nói hắn thấy cô rất đẹp mắt. Trên miệng cô nói là không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn sẽ cảm thấy hắn khác biệt. Nếu không, làm sao sẽ dễ dàng tha thứ cho hắn mỗi lần hắn động tay động chân với cô như thế?
Nhưng bây giờ chân tướng đã rõ ràng rồi. Hắn chính là tên hung thủ đã hại cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...